Lục Diệp Bằng gương mặt tràn lửa giận muốn phun trào ra bên ngoài khi đi qua phòng bên cạnh,anh không nhấn chuông mà trực tiếp dùng đôi tay thô bạo của mình đập lên cửa.
Phía bên trong không biết có phải vì bị tiếng gõ cửa làm cho khó chịu hay không mà vội vàng mở cửa rất nhanh chóng.
" Cái gì? Tối rồi còn làm phiền…" Tiếng nói Tịch Duy An vang lên khi vừa mở cửa ra.
Thấy Lục Diệp Bằng gương mặt hằm hằm,Tịch Duy An liền nghĩ sắp có chuyện nữa rồi.
" Dịch Chung Linh đâu…?"
Giọng nói đè nén Lục Diệp Bằng vang lên khi không thấy người anh cần tìm .
Tịch Duy An hai tay chống nạnh khẽ liếc mắt vào bên trong phòng tắm.
" Kiếm cô ấy có chuyện gì? Cậu có biết giờ này kiếm cô ấy sẽ làm cho tôi thấy khó chịu không?"
" Hức…"
" Anh khó chịu…" Lục Diệp Bằng giễu cợt.
Bàn tay Lục Diệp Bằng bước tới đập mạnh lên cửa phòng tắm.
" Dịch Chung Linh! Con nhóc kia mau ra đây!”
" Cậu kêu ai con nhóc!" Duy An bước tới ngăn chặn Lục Diệp Bằng.Anh chỉ sợ cái tên này sẽ làm cho người phụ nữ của anh ở bên trong hoảng sợ thôi.
Chung Linh bên trong nghe thấy nhưng thay vì sợ thì cô lại cười muốn chảy ra nước mắt.Vậy kế hoạch trả thù của cô đã thành công rồi sao……sao nhanh vậy?
Lục Diệp Bằng hết kiên nhẫn liền hâm dọa.
" Nhóc con! Nếu không ra,anh mày đạp cửa đấy!"
" Thử xem!" Duy An lạnh lùng lên tiếng.
Cạch
Không ngờ Dịch Chung Linh thật sự đã mở cửa.Cánh cửa từ từ mở ra,cái đầu nhỏ bé của cô từ từ lắp ló bên trong.
Lục Diệp Bằng không chờ đợi liền nhanh chân bước vào kéo tay cô ra.
" Đi ra đây mau.”
Chung Linh bị lôi đi,gương mặt ấm ức nhìn về phía chồng của mình kêu cứu.
" Ông xã! Cứu em…"
Tịch Duy An làm sao mà khoanh tay khi để vợ mình bị người khác ức hϊếp.Anh nhanh chóng đi lại,gương mặt tràn đầy sát khí,hung hăng nắm lấy tay Chung Linh kéo thật mạnh về phía anh.
“ Dám động tay với vợ của thằng này sao?”
" Đừng sợ,có anh đây"Duy An dỗ ngọt,ôm lấy Chung Linh.
Chung Linh ôm chặt lấy anh,nhiễu vài giọt nước mắt uất ức.
" Đau chết đi được…Duy An!"
" Ừ! …Anh biết rồi" Duy An an ủi.
Tịch Duy An dùng con ngươi sắc bén đâm thẳng về phía Lục Diệp Bằng,nghiến răng nói.
" Nói tiếng người không được sao?Cậu nói xem có chuyện gì?Cô ấy chọc giận cậu chỗ nào nữa"
Lục Diệp Bằng nhếch mép cười khẩy,giọng điệu kiềm nén.
“Hôm trước tôi không cho vợ tôi chơi chung với vợ anh,tôi nghĩ anh cũng đã biết lý do rồi chứ!”
Tịch Duy An nghe xong không nhịn được cúi đầu nhìn Chung Linh liền hỏi.
" Em đã làm gì?"
" Em có làm gì đâu?"Chung Linh sốt sắng lắc đầu,ngọ ngoậy trước ngực Duy An,giả bộ làm con mèo ngoan ngoãn.
Lục Diệp Bằng nhíu mày,ngữ khí không vui
" Cô đã cho Lam Lam biết tôi bị dị ứng phấn thơm,làm cho tôi không đến gần cô ấy được có phải không?" Anh không những tức giận vì chuyện đó mà còn tức giận khi miếng mồi đã gần ngay tới miệng,lại bị con nhóc này làm cho vuột mất.
Chung Linh nghe xong không nhịn được cười phá lên:
" Đáng đời,ai biểu đàn ông như các anh chỉ biết ức hϊếp phụ nữ như chúng tôi".Lần này cô trực tiếp chửi luôn chồng mình đang ra sức bảo vệ cho cô.
Tới lượt Tịch Duy An xoay người lại nhìn vợ mình với ánh mắt đầy ngơ ngác.
Lục Diệp Bằng nhìn Tịch Duy An chằm chằm,rồi giận dữ quát lớn.
" Anh thấy chưa,vợ của anh đấy!Bây giờ anh con bênh nữa không?"
Thấy vậy,Tịch Duy An vô cùng hổ thẹn,tâm trạng có một chút áy náy.
Chung Linh máu điên dồn lên não,lập tức bước lên,gào thét vào mặt Lục Diệp Bằng.
" Anh có quyền gì trách mắng chồng tôi…Chẳng phải anh lấy chị ấy cũng có nguyên nhân sao,anh cũng có yêu chị ấy đâu.Tôi làm vậy chỉ muốn giúp cho anh và chị ấy thôi,anh còn không cảm ơn tôi thì thôi,tại sao còn làm quá lên thế?”
" Cái gì? Cô bảo tôi phải cảm ơn cô?" Lục Diệp Bằng như nghe một câu chuyện cười.
Lục Diệp Bằng không ngờ cái con nhóc chết tiệt này lại biết nhiều đến thế.Không cần suy nghĩ anh cũng biết Tịch Duy An đã nói hết cho con nhóc này biết hết rồi.
Tịch Duy An đưa mắt nhìn Lục Diệp Bằng,anh biết với cái chiêu thức của Chung Linh,anh còn chịu không nổi nói chi là những người bạn của anh.So với Lục Diệp Bằng,anh còn bị nhiều hơn cậu ta nữa .Nhưng người gây chuyện bày trò là vợ của anh.Anh phải có trách nhiệm đứng ra nhận lỗi thay cho vợ của mình gây ra.
" Diệp Bằng! Cậu đừng trách cô ấy,tôi thay cô ấy xin lỗi cậu!"
" Ấy …Chồng ơi! Sao anh lại xin lỗi anh ta?"Chung Linh bực bội đến nắm lấy tay Duy An
" Suỵt…Em im lặng đi!"Duy An nghiêm mặt.
Lục Diệp Bằng liếc mắt nhìn hai người,sắc mặt anh lạnh đi,rồi nhíu mày nói:
" Đây là lần cuối cùng,sức chịu đựng của tôi có cũng có giới hạn." Đây là sự giới hạn cuối cùng,anh không muốn một ai quấy phá cuộc sống của anh và cô.Ngay cả người thân,anh cũng sẽ không tha.
Dứt lời,anh liền rời khỏi phòng.
Duy An chưa hiểu chuyện gì,định đuổi theo hỏi thì anh lại bị Chung Linh kéo lại,cô ôm quắn chặt anh như dây leo,leo lên người anh.
" Cậu ấy nói câu đó lúc nãy,em nghĩ có ý gì?"Duy An hỏi.
Ánh mắt Chung Linh gian manh,nụ cười bên môi càng lúc càng hiện rõ.
" Anh muốn biết không?"
" Muốn chứ…"
Chung Linh kéo tai Duy An lại phun ra ba chữ khá tệ nhị vào tai anh :“Mùa Động Đực”
Tịch Duy An lập tức hiểu ngay,nhưng anh lại không mấy bất ngờ.Nhưng không hiểu vì sao thân dưới của anh khi nghe cô nói động từ ấy đột ngột thức tỉnh trực tiếp đâm thẳng vào bụng của cô.
Chung Linh cảm giác cơ thể của người đàn ông này đang dần dần nóng lên,sắc mặt anh cũng theo đó mà có sự thay đổi rõ rệt.Cô chưa định hình được thì đã bị anh đẩy mạnh xuống giường.
Nét mặt Chung Linh hoảng hốt ngồi dậy bò lổm ngổm định chạy trốn.Tịch Duy An hừ lạnh ánh mắt như một con hổ đang chuẩn bị săn lùng con mồi trước mặt.
Anh hung hăng nắm lấy chiếc váy ngủ kéo thẳng ra ngoài,mạnh mẽ dùng cơ thể rắn chắc của anh đè lên thân thể mảnh mai đầy sức quyến rũ của cô,bàn tay anh bắt đầu sờ soạng lung tung trên người cô.
" Nhóc con! Anh đã chịu thiệt ra mặt giúp em nhận lỗi với hắn ta thì em cũng phải trả công cho anh một chút gì đó chứ!"
Chung Linh nghe xong lập tức kháng nghị,thân hình ngọ ngoậy trong lòng anh,càng khiến cho Duy An ngứa ngáy muốn ăn thịt cô ngay lập tức
"Ai mượn chú hai,cháu không cần chú ra mặt giúp cháu đâu!”
" Cái gì? Lại là chú hai nữa sao?.." Duy An tức điên nắm lấy hai tay cô giam lêи đỉиɦ đầu.
" Được rồi! Hôm nay chú hai sẽ cho cháu có thai với chú hai nữa cho xem…"
" A…Chú hai biếи ŧɦái …Đừng mà …Duy An!"
Chung Linh hét lên vài tiếng,rồi sau cùng lại là tiếng rên rĩ đầy sự thỏa mãn hạnh phúc của cả hai người vang khắp căn phòng.
***********
Khi Lục Diệp Bằng về phòng,Lam Lam vẫn chưa chịu ra,cô vẫn ở trong phòng tắm gần 45 phút .Trong lòng anh có một chút lo lắng,suy nghĩ cô có chuyện,liền bước tới gõ cửa nhẹ.
" Lam Lam! Em có sao không? Đừng tắm lâu quá,bị cảm lạnh đấy!"
Lam Lam bên trong nghe tiếng nói của anh thì trái tim liền đập liên hồi.Cô vừa mừng vừa lo.Khi nãy cô đang tắm thì không ngờ “ngày rụng dâu” lại tới một cách rất bất ngờ.Trong suy nghĩ lúc đó cô lại quên mình sắp tới chu kỳ.Nhưng lần này tới sớm lại khiến trong người cô được thở phào nhẹ nhõm.Có nghĩa những lần phát sinh quan hệ với anh khá an toàn,cô sẽ không mang thai lần nữa.
Tâm trạng cô vui mừng nhưng lại làm cô nhớ đến.cô không chuẩn bị trước đó phải mang băng vệ sinh theo.Để bây giờ cô muốn nhờ người giúp cũng khó khăn khi chỉ có mình cô và anh trong phòng .Cô đúng thật là vô dụng lần trước là thuốc tránh thai lần này lại tới lượt băng vệ sinh.
Lục Diệp Bằng thấy cô không lên tiếng liền vặn tay nắm cửa liên tục.
" Lam Lam! Em có trong đó không?Em không lên tiếng anh tông cửa vào đó!
Lam Lam sững sốt.Không nghĩ nhiều liền cất tiếng nhẹ lên.
" Em đây!"
Gương mặt Lục Diệp Bằng vui mừng.
" Bà xã! Em ra chưa,em ở trong đó lâu lắm rồi!"
Lam Lam có chút ngại ngùng không dám nhờ anh.Lục Diệp Bằng nôn nóng lại lên tiếng tiếp .
" Em sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Lam Lam im lặng,nhìn mãi cánh cửa,sau một hồi suy nghĩ,cô quyết định cầu cứu anh.Giọng điệu của cô thấp xuống dưới cùng.
" Ông xã!"
" Anh đây!" Một tiếng " Ông xã" của cô đã khiến cho anh chìm đắm trong men say.
" Em có việc muốn nhờ anh…Nhưng em hơi ngại". Cô thật sự rất mắc cỡ nói ra vấn đề này với anh.
Lục Diệp Bằng cười.
" Em có việc gì cứ nói"
Lam Lam đứng bên trong,gương mặt xanh xao,cơn đau bụng hàng tháng từ từ ập đến.Miệng cô không ngừng run rẩy không dám nói ra.
" Lam Lam! Em nói đi,muốn anh giúp gì?" Bên ngoài,Lục Diệp Bằng nhẫn nại.Hiếm khi cô lại nhờ vả anh một cái gì đó.Bây giờ anh cảm giác cô càng lúc càng dựa giẫm vào anh.
Lam Lam hít sâu một hơi khẽ nói.
" Anh đi lấy cho em một tờ giấy và một cây viết đi".
" Sao …?" Lục Diệp Bằng khó hiểu
" Anh đi lấy nhanh đi!"
" Ừ…"
Lục Diệp Bằng nhanh chóng đi lại lấy một cuốn sổ và cây viết rồi quay trở lại phòng tắm gõ cửa.
" Em mở cửa ra đi"
Cánh cửa mở ra từ từ,Lam Lam không cho anh bước vào mà chỉ đưa tay ra lấy cuốn sổ và cây bút như tên bay rồi đóng cửa cái gầm lại.
Lục Diệp Bằng mặc dù không hiểu cô đang muốn gì,nhưng cũng kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi bên ngoài.
Năm phút sau,Lam Lam đưa tờ giấy qua khe cửa bên dưới,rồi cất tiếng nói.
" Ông xã! Anh nhìn ở dưới chân đi!"
Lục Diệp Bằng nghe xong liền nhìn xuống.Một tờ giấy đang ở dưới chân anh.Anh nhanh chóng nhặt lên đọc,xem cô viết gì trong đó.
Trong giấy Lam Lam viết:
" Anh có thể nào giúp em mua băng vệ sinh không? Ngày “rụng dâu” của em không ngờ lại tới vào lúc này…Anh giúp em nhé! Cảm ơn anh ,ông xã!"
Ở cuối tờ giấy,cô còn vẽ một chiếc mặt cười khóc nhè,giống như đang cười nhạo anh vậy.
Tâm trạng Lục Diệp Bằng lúc này chợt buồn bã đôi chút,phải nói là buồn rất nhiều mới đúng. Đối với ai chứ đối với anh,anh có kiến thức rất nhiều về những ngày này.Ngày con gái của cô tới,có nghĩa anh sẽ không được chạm vào cô và điều duy nhất khiến trong lòng anh càng khó chịu hơn khi việc đó đồng nghĩa cô sẽ không mang thai vào lúc này.
Bây giờ thời gian chỉ còn hai tháng làm sao để cho cô mang thai trước khi hợp đồng hôn nhân kết thúc đây?
Lam Lam bên trong không thấy anh trả lời,thì lại lên tiếng một lần nữa.
" Anh giúp em nhé!"
Tiếng nói của Lam Lam đánh vào trong đầu đang rối tung của anh,Lục Diệp Bằng quay về trạng thái bình thường,anh nhìn về phía cửa mỉm cười trả lời.
" Em đợi anh một chút,anh sẽ về ngay thôi!"
Nói xong,anh vội vàng thay đồ chạy nhanh ra ngoài.Còn Lam Lam thì chỉ biết ngồi bên trong đợi anh về.