Trong khoảnh khắc những viên trân châu kia rơi xuống, vị lão giả tóc trắng lên tiếng: “Những viên trân châu này là do ta đặc biệt chế tạo, có thể chiếm đoạt linh khí. Ngươi có thể sờ vào nó hay không phụ thuộc vào năng lực thần hồn. Sau đó cầm lấy chúng và đặt lên thạch đài trước mặt các ngươi.”
“Chờ đến sau khi kết thúc, lão phu sẽ phái người kiểm tra, chỉ khi số lượng trân châu đạt đến số lượng nhất định, năng lực thần hồn của các ngươi mới tính là hợp lệ.”
Vị lão giả tóc trắng này là trưởng lão của Công hội luyện đan sư, tên là Khang Vực. Địa vị của ông ta trong công hội không thấp.
Trong cuộc khảo sát này, chỉ cần hắn nói ai hợp lệ thì người đó hợp lệ.
Một tên luyện đan sư nhị phẩm mở miệng hỏi: “Khang trưởng lão, xin hỏi một chút, chúng ta cần lấy bao nhiêu viên trân châu đen mới tính là hợp lệ?”
Khang Vực lắc đầu một cái, nói: “Tạm thời không nói trước cho các ngươi. Các ngươi chỉ cần phát huy tốt nhất tài nghệ của mình là đủ rồi.”
Sở dĩ ông ta làm như vậy là muốn xem xem trong nhóm người trẻ tuổi này có ai đặc biệt có thiên phú tốt hay không.
Nếu như có, ông ta muốn thu nhận làm học trò của mình.
“Nếu không đạt tiêu chuẩn, vậy thì cũng chỉ có thể làm hết sức.” Tần Thiên âm thầm nói.
Sau đó, hai mươi người thanh niên bên trong phòng luyện đan đồng thời nhắm hai mắt lại, phóng thích năng lực thần hồn ra ngoài.
Năng lực thần hồn khác với linh khí, không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng là một luyện đan sư thì không thể thiếu được.
Hơn nữa, khi tiến vào cảnh giới võ đạo cao hơn, cũng không thể rời bỏ năng lực thần hồn.
Chỉ có người có năng lực thần hồn cường đại mới có cơ hội đánh vỡ những ràng buộc, chạm tới giới hạn cao hơn trong thế giới võ đạo.
Tần Thiên nhắm hai mắt lại, năng lượng vô hình chập chờn, lấy cơ thể hắn làm trung tâm, tản ra bốn phía.
“Bộp.”
Một viên rơi xuống, Tần Thiên dùng năng lực thần hồn của hắn hóa thành một bàn tay hư ảo, bắt lấy viên trân châu đen kia.
“Sức nặng của viên trân châu đen này rất nhỏ. Nếu như dùng sức lực của thân xác hay là linh lực cũng có thể dễ dàng chịu được sức nặng của nó. Nhưng tiếc là nó có thể chiếm đoạt linh khí.” Tần Thiên nói thầm.
Sau đó, hắn thả viên trân châu đen kia xuống, tiếp tục đi bắt những viên trân châu đen khác.
“Bộp, bộp, bộp.”
Trân châu đen không ngừng rơi xuống, hai mươi người đều dùng tốc độ nhanh nhất muốn lấy nhiều một ít.
Trong lúc nhất thời, tình cảnh nhìn có chút hỗn loạn.
“Nhìn tựa hồ rất khó nhỉ.” Tề Lâm nhìn chằm chằm bên trong phòng luyện đan nói.
“Tề thiếu, những viên trân châu đen nhìn thì phổ thông, nhưng đối với năng lực thần hồn mà nói, sức nặng như ngàn cân. Ta đã ở Công hội suốt nhiều năm rồi, chưa từng gặp ai mới mười sáu tuổi có thể đạt năng lực thần hồn cấp hai.”
“Cho nên, tên tiểu tử Tần Thiên kia nhất định là đang nói láo.”
“Chờ đến khi khảo sát thất bại, ta xem hắn còn mặt mũi nào nhìn ta không.” Tôn Phú Quý giọng nịnh hót nói.
Tề Lâm gật đầu một cái, nói: "Tôn chủ sự, chút nữa, ta sẽ nói tốt về ngươi trước mặt anh rể ta.”
Nghe thấy như vậy, Tôn Phú Quý vô cùng vui vẻ, vội vàng nói: "Đa tạ Tề thiếu, sau này, chuyện của Tề thiếu chính là chuyện của ta. Ai gây khó dễ cho Tề thiếu cũng chính là kẻ địch của Tôn Phú Quý ta.”
Trong phòng luyện đan, thời gian dần trôi, có một vài người thanh niên hai mắt đỏ hoe, tràn đầy tia máu.
“A, ta không chịu nổi nữa, đau quá.” Có người hô lớn.
Nếu như năng lực thần hồn chưa đủ, miễn cưỡng đi bắt trân châu đen sẽ tương đối đau đớn.
Cũng không lâu lắm, lại có một tên nhị phẩm đan sư tập sự phun ra máu tươi.
"Không được, quá khó khăn, ta muốn bỏ cuộc.”
Trong thời gian ngắn ngủi đã có hai người rút lui.
“Thân phận của luyện đan sư cao cấp rất tôn quý. Nhưng mà muốn trở thành luyện đan sư cao cấp cũng không phải là dễ dàng như vậy.” Khang Vực lắc đầu một cái, nói.
Một lúc sau, Tần Thiên thu hồi năng lực thần hồn, trước mặt hắn tổng cộng để hai mươi sáu viên trân châu đen.
Cùng lúc đó, bên trong sân còn xấp xỉ mười người tham gia đang lụm trân châu đen.
“Những viên trân châu đen này đủ để hắn thông qua rồi.” Tần Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Với tài nghệ của hắn có thể nhặt nhiều trân châu đen hơn. Nhưng làm như vậy thì thần hồn của hắn sẽ cảm thấy rất mệt mỏi. Hắn cảm thấy không cần thiết.
“Sư tôn, Tần sư đệ kết thúc nhanh như vậy, liệu có phải đệ ấy thất bại rồi hay không?” Ánh mắt Trần Thiến từ đầu đến cuối vẫn đang nhìn Tần Thiên.
Sau khi Tần Thiên dừng lại, cô ta lập tức hỏi Triệu Thiên Phong.