Mặc dù chiếm tiện nghi của cô nhưng Tần Thiên cũng không thẹn với lương tâm. Vừa rồi hắn cứu người, cho dù chiếm tiện nghi nhưng không phải cố ý.
“Ngươi có ổn không?” Sau khi cứu người từ dưới nước lên, Tần Thiên hỏi.
Ngẩng đầu lên, Tần Thiên hết sức lúng túng, sắc mặt hắn trở nên vô cùng ưu việt.
Bởi vì người mà hắn cứu không phải ai khác chính là Mộ Dung Yên Nhiên.
Điều khiến cho Tần Thiên cảm thấy kỳ quái là cảnh giới của Mộ Dung Yên Nhiên đã sớm đạt tới võ sư bát trọng. Bây giờ, nói không chừng đã thăng cấp lên võ sư cửu trọng. Cô mạnh hơn nhiều Tần Thiên, sao lại bị chết đuối ở đây?
Mà lúc này, mặt Mộ Dung Yên Nhiên cũng đầy kinh ngạc.
“Cái tên da^ʍ tặc nhà ngươi, ta muốn gϊếŧ ngươi.” Rất nhanh, Mộ Dung Yên Nhiên liền kịp phản ứng, mặt cô đỏ bừng, xấu hổ nói.
Vừa rồi cô đang ở dưới nước luyện một môn võ, vào đúng thời điểm then chốt lại bị tên Tần Thiên này ôm lên.
Hai ngươi không chỉ tiếp xúc da thịt, đáng giận hơn là, ánh mắt Tần Thiên còn nhìn chằm chằm lên người cô.
Từ nhỏ đến lớn, cho tới tận bây giờ, chưa có nam nhân nào dám khinh nhờn cô như vậy.
Nói xong, Mộ Dung Yên Nhiên thân thủ như ngọc, nước suối trong tay cô hoá thành chuôi kiếm, đâm thẳng vào Tần Thiên.
Thấy vậy, Tần Thiên cũng thất kinh, vội vàng né tránh.
“Này, sao ngươi lại vô lý vậy? Ta vội vàng né tránh, ngay cả một câu cảm ơn ngươi cũng không nói, ngược lại còn định gϊếŧ ta. Đừng có vô lý như vậy.” Tần Thiên la lên.
Khí tức của Mộ Dung Yên Nhiên đã đạt đến võ sư cửu trọng, cô lại là đệ tử nòng cốt của võ phủ, nằm giữ không ít võ cao cấp. Cho dù gặp cao thủ võ linh, cô cũng có thể giao thủ.
Bây giờ Tần Thiên nhất định không phải đối thủ của cô.
“Cái tên da^ʍ tặc nhà ngươi, chiếm tiện nghi của ta thì thôi, còn bắt ta phải cảm ơn ngươi? Trên đời này cũng chưa có ai đáng xấu hổ bằng ngươi đâu.” Mộ Dung Yên Nhiên xấu hổ nói.
Ngay sau đó, một chuôi thủy kiếm xé toạc không khí, chém về phía Tần Thiên.
“Quân tử không ra tay với nữ nhân.” Tần Thiên bỏ lại một rồi trực tiếp chạy lên bờ, sau khi cầm y phục của mình thì lập tức chuồn chuồn.
Lúc này, hắn cũng có chút chột dạ.
Bất kể là có phải hiểu lầm hay không, quả thật đã nhìn người Mộ Dung Yên Nhiên. Chuyện này đối với bất kỳ nữ nhân trong trắng nào mà nói, cũng đều không thể bỏ qua.
Huống chi, Mộ Dung Yên Nhiên lại là thiên chi kiêu nữ, nội tâm tương đối cao ngạo, căn bản không cách nào dễ dàng tha thứ chuyện này như vậy.
“Da^ʍ tặc, bổn cô nương hôm nay nhất định phải gϊếŧ chết ngươi, vì dân trừ hại.” Mộ Dung Yên Nhiên đi tới bên bờ, phát hiện quần áo của mình đã không thấy đâu
“Đáng chết, y phục của ta nhất định là bị tên trộm biếи ŧɦái Tần Thiên kia lấy mất. Để ta bắt được hắn, tuyệt đối sẽ không nương tay.”
Tần Thiên cũng không biết, bây giờ, hình tượng của hắn ở trong lòng Mộ Dung Yên Nhiên đã biến thành da^ʍ tặc, biếи ŧɦái.
Lúc này, Tần Thiên đã chạy rất xa.
Hắn quay đầu nhìn lại, không phát hiện bóng người Mộ Dung Yên Nhiên.
“Với tốc độ của cô ta, chắc chắn sẽ không bị bỏ lại sau ta nhiều vậy. Chắc hắn là cô ta nghĩ thông suốt, biết ta không phải cố ý." Tần Thiên lầu bà lầu bầu nói.
Sau khi bình tĩnh lại, Tần Thiên phát hiện, Tiểu Kim không biết đã chạy đi đâu.
“Tên tiểu tử này, thật đúng là không để cho người ta yên tâm.” Tần Thiên đang định trở về đi tìm Tiểu Kim, nhưng phát hiện, trong miệng Tiểu Kim ngậm một đống y phục, chạy tới trước mặt Tần Thiên.
Sau khi nhìn thấy những món đồ này, đầu tiên là Tần Thiên sửng sốt. Sau đó kịp phản ứng lại, mặt đen xì nói: “Đây không phải là y phục của Mộ Dung Yên Nhiên sao?”
“Tên tiểu tử này, trông thì có vẻ là giúp ta, nhưng thực tế lại hại ta rồi. Bây giờ chuyện hiểu lầm càng lớn hơn.”
Tần Thiên cầm lấy y phục của Mộ Dung Yên Nhiên, mặt trên còn có một mùi thơm nhàn nhạt.
Hắn bỏ hết những món đồ này vào trong nhẫn trữ đồ.
"Tạm thời vẫn không thể trả y phục lại cho cô ta. Bây giờ cô ta đang bực bội, nếu ta qua đó. Nói không chừng, cô ta sẽ trực tiếp gϊếŧ ta.” Tần Thiên mặt mày ủ dột nói.
Sau đó, hắn đưa Tiểu Kim trực tiếp trở về đỉnh Dao Quan trong Bạch Hổ Viện.
Theo dự định của Tần Thiên, chờ mấy ngày nữa, sau khi Mộ Dung Yên Nhiên bớt giận, hắn sẽ đem đống y phục này trả lại cho Mộ Dung Yên Nhiên rồi tiện giải thích với cô.