Đúng lúc này, Ngụy Hướng Đông cười lạnh nói: “Triển Hoành Dương, cái tên phế vật như ngươi còn rảnh rỗi mà quản chuyện của người khác à, ngươi cứ lo cho cái thân mình đi!”
Trong mấy năm tu luyện ở võ phủ, cuộc sống của Triển Hoành Dương không hề thuận lợi, thường xuyên bị người của viện Huyền Vũ chèn ép. Mà người chèn ép hắn nhiều nhất không ai khác chính là Ngụy Hướng Đông.
Nghe được lời này, Tần Thiên nhướng mày, hắn nói với Triển Hoành Dương: “Sư huynh, chuyện này cứ để cho cho tự ta xử lý thôi.”
Hắn cũng không muốn kéo người khác vào trong những rắc rối của mình.
Thế nhưng Triển Hoành Dương lại lắc đầu nói: “Tần Thiên sư đệ, chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của ta. Ngụy Hướng Đông muốn gây chuyện với ngươi ta đương nhiên không thể ngồi nhìn không quản được.”
Tiếp đó, hắn phẫn nộ nhìn về phía Ngụy Hướng Đông nói: “Để ta xem thử rốt cuộc ngươi có bao nhiêu phần thực lực!”
Lời nói vừa dứt, linh khí trong cơ thể hắn đột nhiên bùng lên xông về phía Ngụy Hướng Đông.
“Hừ, Triển Hoành Dương, nếu như ngươi đã muốn chết thì ta sẽ khiến ngươi được toại nguyện.”
“Địa sát chưởng!” Ngụy Hướng Đông hét lớn một tiếng, trong lòng bàn tay hắn lập tức phun ra một luồng khí đen ấp tới.
Những người xung quanh đều lui về sau mấy bước, chỉ sợ mình sẽ bị liên lụy.
“Bách luyện hổ quyền!”
Triển Hoành Dương cũng không có ý định tránh né mà lập tức đánh ra một quyền khiến hai ngươi va chạm vào nhau.
Hai người Ngụy Hướng Đông và Triển Hoành Dương đều đang ở tu vi võ sư cấp bốn trung cấp. Nếu không dựa vào ngoại lực mà chỉ thuần cứng đối cứng với nhau thì trong khoảng thời gian ngắn hai người rất khó phân ra thắng bại.
Đùng đùng đùng!
Sau khi hai đường quyền đυ.ng phải nhau, hai người bọn họ đều phải tự lùi về sau hơn mười bước mới có thể đứng vững.
Liễu Bằng Vân không vui nói: “Ngụy Hướng Đông, mau tốc chiến tốc thắng.”
Sau khi nghe được mệnh lệnh, trong ánh mắt Ngụy Hướng Đông lập tức hiện lên vẻ mặt tàn nhẫn.
“Xích dương luyện tâm chường!” Ngụy Hướng Đông lại đánh ra một chiêu mới.
Lần này, hắn đã đánh ra một chiêu võ kỹ bậc huyền cấp thấp, uy lực đương nhiên không hề nhỏ.
Võ kỹ mà Triển Hoành Dương tu luyện cao nhất cũng chỉ có bậc hoàng cao cấp. Lần đối chiến này hắn đương nhiên phải rơi vào thế hạ phong.
Ngụy Hướng Đông thừa thắng xông lên, vào thời khắc quan trọng nhất trong tay áo báo của hắn bỗng bắn ra ba cái ngân châm bắn toàn bộ vào các khớp xương trên người của Triển Hoành Dương.
Triển Hoành Dương bị trúng ngân châm hai đầu gối lập tức mềm nhũn, chỉ thiếu chút nữa đã phải quỳ xuống.
Ngay lúc này, Ngụy Hướng Đông bắt lấy cơ hội, đánh một chưởng vào phần cổ của Triển Hoành Dương khiến cho Triển Hoành Dương mất luôn năng lực chiến đấu.
" Ngụy Hướng Đông…Tên vô liêm sỉ này, vậy mà còn dùng cả ám khí!" Triển Hoành Dương bị Ngụy Hướng Đông đánh bại kiểu này khiến hắn vô cùng phẫn nộ.
“Còn dám mắng ta vô liêm sỉ? Ngươi đang tìm chết à!” Ngụy Hướng Đông giơ chân giẫm một phát vào l*иg ngực của Triển Hoành Dương, mạnh đến mức giẫm gãy mấy cái xương sườn khiến cho Triển Hoành Dương lập tức kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này cũng thấy hành động của Ngụy Hướng Đông cực kỳ quá đáng.
Còn mấy người Liễu Bằng Vân lại cảm thấy cực kỳ thích ý.
“Dừng tay!” Tần Thiên nổi giận.
Triển Hoành Dương xuất thân từ Phi Ưng tông, hiện tại lại là người của viện Bạch Hổ. Hơn nữa, vào thời khắc mấu chốt hắn còn đứng ra bảo vệ Tần Thiện.
Về tình về lý Tần Thiên đương nhiên không thể để hắn bị người khác ức hϊếp.
Nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Tần Thiên, Ngụy Hướng Đông cười lớn nói: “Tần Thiên, cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông rồi, muốn đánh với ta một trận rồi sao?”
“Nếu như ngươi ra tay sớm một chút thì tên phế vật Triển Hoành Dương cũng không rơi vào kết cục như thế này.”
“Muốn đánh thì đánh, sao cứ phải liên lụy đến những người khác. Ngươi mau thả Triển sư huynh ra!” Tần Thiên quát.
“Dù sao đối với ta tên phế vật này cũng không có tác dụng gì. Hôm nay coi như ngươi may mắn, cút đi!” Ngụy Hướng Đông giơ chân đá Triển Hoành Dương ra ngoài. Một cú đá của hắn dùng sức cực mạnh khiến cho Triển Hoành Dương phun ra một ngụm máu tươi.
Tần Thiên vội vàng đỡ lấy Triển Hoành Dương rồi lấy một ít đan dược chữa thương từ trong nhẫn trữ vật ra để cho hắn dùng.
“Triển sư huynh, là do ta đã liên lụy tới ngươi. Ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!” Tần Thiên nói.
Sau khi sắp xếp cho Triển Hoàng Dương xong xuôi, Tần Thiên bước tới trước mặt Ngụy Hướng Đông.
Hôm nay nếu không cho Ngụy Hướng Đông trả một cái giá thật đắt thì hắn sẽ không còn cái tên Tần Thiên này nữa.
“Tần Thiên, ngươi nghĩ rằng có thể đánh bại Mộ Dung Sơn Hà thì có thể đánh bại được ta chắc? Nếu như Mộ Dung Sơn Hà gặp phải ta thì ta chỉ cần dùng nhiều nhất mười chiêu đã có thể đánh bại hắn.” Ngụy Hướng Đông nói với vẻ mặt cực kỳ tự đắc.
Tần Thiên cũng không muốn nhiều lời mà chỉ bước từng bước. Cả người hắn lập tức đi tới khoảng cách mười thước.
Ngụy Hướng Đông lập tức giật mình, hắn không hề ngờ tới tốc độ của Tần Thiên lại nhanh tới vậy.
Chỉ khi tự mình đối mặt với Tần Thiên thì hắn mời có thể cảm giác áp bức mà Tần Thiên mang lại.
Oành, oành, oành!
Tần Thiên đánh ra hai quyền với sức mạnh cực lớn xông về phía Ngụy Hướng Đông.
Lúc trước, thủ đoạn của Ngụy Hướng Đông thật sự đã chọc giận Tần Thiên.
Giờ khắc này, Ngụy Hướng Đông cảm nhận được bản thân dường như đang đối đầu với một mãnh thú hình người, hai cánh tay của hắn đều bị Tần Thiên đánh cho rung lên.
“Chết tiệt, sức mạnh của tên tiểu tử này vậy mà lớn đến thế!” Giọng nói của Ngụy Hướng Đông run rẩy nói.
Sau đó, hai người dùng hết sức mình đánh ra rất nhiều chưởng pháp và quyền pháp.
Từng quyền đánh ra đều rơi vào cơ thể đối phương. m thanh hai người giao đấu cực kỳ nặng nề, nghe như tiếng trống cực kỳ dồn dập.
Sau khi qua được mấy chục hiệp, sắc mặt của Ngụy Hướng Đông đã trở nên tái nhợt.
Bởi vì Ngự long thần quyền của Tần Thiên có uy lực quá mạnh mẽ, dường như mỗi quyền đánh vào Ngụy Hướng Đông đều muốn mạng.
Hắn căn bản không thể kiên trì được lâu nữa.
“Chịu thua đi!”
Tần Thiên hét lớn một tiếng rồi không hề ngần ngại đánh ra ba chiêu đầu của Ngự long thần quyền.
Ba quyền chồng vào nhau khiến uy lực càng thêm khủng bố.
Một quyền này trực tiếp đánh nát tất cả phòng ngự của Ngụy Hướng Đông khiến cho không biết bao nhiêu xương sườn của hắn bị gãy. Đến cả kinh mạch của hắn cũng bị đứt vài đường.
Lúc này đây, hắn còn thê thảm hơn rất nhiều so với Triển Hoành Dương.