Lời Hoàng Siêu vừa thốt ra đã khiến mọi người kinh ngạc nhìn về phía hắn.
“Hoàng Siêu, ngươi có phải đang nói đùa không vậy?”
“Một mình ngươi lấy bốn phần điểm, đây là ngươi muốn những người còn lại như chúng ta hít gió tây bắc à?”
“Đúng vậy. Nếu ta nhớ không nhầm thì số lần ngươi ra tay còn ít nhất đấy.”
…
Mọi người nói một cách bất mãn.
Hoàng Siêu cười lạnh nói: “Không sai, số lần ta ra tay quả thật ít nhất. Thế nhưng thực lực của ta mạnh nhất nên một lần ta ra tay cũng tương đương với các người ra tay mười lần!”
“Nếu các ngươi không đồng ý thì bây giờ ta sẽ rời đi luôn. Nếu không có sự trợ giúp của ta thì chỉ sợ các ngươi nửa bước cũng khó đi.”
Trong cái nhìn của hắn, thực lực của bản thân đã là võ giả cấp tám, là một trụ cột không thể thiếu của tiểu đội này.
Nếu như hắn rút lui thì sức chiến đấu của tiểu đội này sẽ giảm một khoảng lớn, nói không chừng còn tan rã luôn.
“Này…Ngươi đừng có quá đáng.Vậy mà lấy cái cái này ra để uy hϊếp bọn ta.” Mọi người đều hơi do dự.
Đúng như lời Hoàng Siêu nói, nếu hắn cùng mấy huynh đệ thân thiết của hắn rời đi đi thì thực lực của tiểu đội bọn họ chịu không ít ảnh hưởng.
“Tần Thiên, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thực sự phải chia cho hắn bốn phần điểm?” Chương Tuyết nhìn về phía Tần Thiên hỏi.
“Để cho hắn đi thôi, cho dù không có hắn thì chúng ta cũng có thể hoàn thành được nhiệm vụ.” Tần Thiên nói.
Trong cái nhìn của Tần Thiên, thêm một tên cũng được mà ít đi một tên cũng chẳng sao.
Mọi người do dự một lát cuối cùng cũng quyết định nghe theo lời của Tần Thiên.
“Được lắm, Tần Thiên, ta đã nhớ kỹ ngươi rồi! Ngươi đợi đó cho ta!” Hoàng Siêu nói với tâm trạng cực kỳ phẫn nộ.
Lần này hắn coi như đã mất thể diện hoàn toàn trước mặt mọi người.
Vốn dĩ hắn còn nghĩ có thể đe dọa mọi người một chút để kiếm thêm một ít điểm. Hiện tại xem ra không thể thực hiện được rồi.
“Đi thong thả không tiễn.” Tần Thiên nói một cách thản nhiên.
Cuối cùng đám người Hoàng Siêu rời khỏi đội này một cách vô cùng chật vật.
Đợi đám người bọn họ đi rồi, Tần Thiên cùng với số người còn lại vận săn gϊếŧ yêu thú một cách thuận lợi như cũ, không gặp phải thứ gì nguy hiểm cả.
Nếu như gặp được yêu thú cực mạnh thì Tần Thiên cũng không định cứng đấu cứng với nó.
Nửa ngày sau, tất cả mọi người của tiểu đội này đều đã hoàn thành nhiệm vụ tích điểm.
“May mà chúng ta nghe lời Tần Thiên. Nếu không làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn đây.” Chương Tuyết nói.
Những người còn lại của tiểu đội cũng cực kỳ cảm kích với Tần Thiên.
Có điều trong khoảng thời gian này Tần Thiên cũng thu hoạch được không ít lợi ích.
Sau khi số yêu thú này bị gϊếŧ hết, khí huyết của chúng nó đều đã bị Tần Thiên cắn nuốt toàn bộ.
Hiện tại, linh khí trong cơ thể của Tần Thiên đã đạt tới trình độ cực kỳ sung túc, lúc nào cũng có thể tăng cấp lên võ giả cấp chín.
“Chỉ còn một ngày nữa là khảo hạch kết thúc. Đêm nay chúng ta ở đây cắm trại nướng thịt chúc mừng trước thôi!” Chương Tuyết đưa ra một lời đề nghị.
Đề nghị của nàng đã được rất nhiều người đồng ý.
Tần Thiên cũng không hề từ chối.
Mấy ngày nay lúc nào cũng gϊếŧ yêu thú khiến thần kinh của mọi người luôn phải cảnh giác, bây giờ cũng nên thả lỏng một chút.
Trời chập tối, mọi người đốt một đống lửa trại, rồi gϊếŧ thêm mấy con yêu thú cấp thấp để chuẩn bị nướng ăn.
Trên thực tế, yêu thú bên trong rừng rậm Hắc Phong cực kỳ thơm ngon.
Cũng có một số gia đình có tiền thường xuyên thuê người đi dến nơi này để săn gϊếŧ yêu thú sau đó lấy thịt thú nấu cho mấy đứa trẻ nhà mình ăn để bồi bổ thân thể.
Không tốn bao lâu thời gian, mọi người đã ngồi vây quanh lửa trại, mùi vị của thịt nướng cũng bắt đầu bay ra ngoài.
Đây là thời gian nhàn hạ mà mọi người hiếm có được.
Mọi người câu có câu không nói chuyện với nhau, thả lỏng hết sức.
Đột nhiên Tần Thiên nhíu mày đứng dậy.
“Có việc gì vậy?” Chương Tuyết hỏi.
Lúc này ánh mắt Tần Thiên nhìn về một chỗ tối bên trong rừng cây rồi nói: “Làm gì phải giấu đầu lộ đuôi thế, mau ra đây đi!”
Lời này vừa nói ra đám người Chương Tuyết cũng lần lượt đứng dậy, vẻ mặt lập tức trở nên cẩn thận hẳn.
Quả nhiên, từ bên đó xuất hiện bảy tám người, khí tức tên nào tên nấy đều không yếu.
“Tần Thiên, sự cảnh giác của ngươi cũng nhanh nhạy đấy!” Tên cầm đầu bên đó mặt một thân cẩm bào, vẻ mặt ngạo mạn, ánh mắt kiêu căng đang nhìn thẳng về phía Tần Thiên.
Còn về phần những người khác hắn hoàn toàn không để vào mắt.