Lúc này, từ người lớn nhất là mẹ Asahina đến người nhỏ nhất là Wataru, cộng thêm Hinata Rintarou, tổng cộng là mười bốn người, tất cả đều rời đi.
Phải cần đến năm chiếc xe, mới miễn cưỡng chở hết.
Sau khi đến khách sạn, tìm đến phòng 201. Vừa mới ấn chuông cửa, thì cửa đã mở ra, đứng trước mặt họ là một nam nhân mang mắt kính, diện mạo tuấn tú lại không cảm xúc. Nam nhân giơ ngón tay lên miệng, ý bảo họ giữ yên lặng, sau đó mới nghiêng người, để mọi người vào.
Họ cũng ý thức được, nên khi vào đều rất nhẹ nhàng. Đến khí thấy Iori bọc chăn kín mít, nằm trên giường lớn ngủ ngon lành, họ mới nhẹ nhàng thở ra.
Họ đến gần hơn chút, Masaomi và Ukyo tiến lại, hơi xốc chăn của Iori lên.
Iori nằm trong chăn, không có mặc quần áo, điểm này làm sắc mặt Masaomi và Ukyo đều không được tốt. May mắn nhất là trên người cậu không có xuất hiện dấu vết kia, mà khuôn mặt cậu cho thấy, cậu ngủ rất an tường, bọn họ suy đoán loại chuyện bẩn kia không có xảy ra với Iori.
Giờ phút này, trong lòng Masaomi và Ukyo rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, trái tim treo giữa không trung cũng bình ổn lại.
Masaomi dùng chăn một lần nữa bọc Iori lại, Ukyo đứng lên, giơ tay làm dấu “OK” với mọi người phía sau. Lúc này, cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm.
Kaname và Yusuke định đánh thức Iori, thì nam nhân kia lại thấp giọng nói: “Đêm qua em ấy hoạt động đến khuya mới ngủ, đừng đánh thức em ấy”.
Một câu này, làm mọi người lại lần nữa đem ánh mắt nhìn hắn.
- “Anh… Ý anh là gì?!” Hikaru run giọng, mang theo ý hung hăng.
Nói cái gì mà hoạt động đến khuya? Hoạt động gì chứ? Nguyên cả buổi tối, còn có gì để hoạt động?!
Ánh mắt hắn khó hiểu nhìn Hikaru, lãnh đạm nói: “Đêm qua em ấy nôn rất nhiều, nôn xong lại khóc, khóc mệt lại bắt đầu nói mớ, lại hô to gọi nhỏ lại tiếp tục khóc thút thít, rồi lại múa may tay chân. Đến hơn nửa đêm, em ấy mới dần an tĩnh”.
Mọi người ngây ngẩn, đặc biệt là Hikaru, anh lập tức đỏ mặt cúi đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi quá kích động…”
Nam nhân không thèm để ý nói: “Không có gì, nhưng tôi cảm thấy, chúng ta không nên ở đây nói chuyện, sẽ ồn đến em ấy. Hay chúng ta ra ngoài nói chuyện, nói xong lại vào, được chứ?”
Nhóm Hikaru gật đầu, xoay người định đi theo người kia ra ngoài, Louis lại khẽ cười nói: “Không ai trông Iori thì không được, mọi người ra ngoài nói chuyện, em ở lại trông Iori là được”.
Hikaru nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ là nhẹ giọng nói: “Em ấy tỉnh thù gọi anh”.
Louis gật đầu, gọi hay hay không gọi, ha… Trí nhớ anh gần đây không tốt a.
Sau khi ra ngoài, nam nhân này đưa họ tới phòng bên cạnh, sau đó đưa cho nếu Asahina tấm danh thϊếp: “Tôi là Phil · Merlton, là anh em có cùng huyết thống với Iori, ba đời”.
Tay mẹ Asahina run lên, danh thϊếp trong tay rơi xuống đất, Wataru cúi xuống nhặt lên, đưa cho Masaomi.
- “Như trên danh thϊếp viết, tôi là tổng tài của tập đoàn EX, tôi cảm thấy, so với các cậu, tôi càng có năng lực chăm sóc Iori” Thanh âm Phil vô cùng lạnh nhạt, lạnh đến mức khiến mẹ Asahina nhịn không được mà run rẩy.
- “Xin đợi một chút, ngài Merlton”
Ánh mắt Ukyo nhìn Merlton, cười lạnh nói: “Thứ nhất, ngài có chứng cứ gì chứng minh, ngài là người thân của Iori? Thứ hai, dù đúng là vậy, nhưng cũng chỉ là anh em họ, có tư cách gì chăm sóc Iori? Còn nữa, Iori hiện tại đã thành niên, em ấy không cần người khác nuôi nấng”.
- “Tuy hai mươi năm trước, tôi không có thể bước vào cuộc sống của em ấy, nhưng sau này, thẳng đến khi tôi chết, tôi đều có thể che chở em ấy. Tôi đến cùng các cậu nói những lời này, mục đích cũng chỉ là hy vọng các cậu không cản trở việc tôi cùng Iori gặp nhau, dù sao em ấy cũng là em trai tôi. Nếu cậu của tôi không chết, em ấy hẳn sẽ cùng tôi từ nhỏ lớn lên, cảm tình tuyệt đối sẽ sâu nặng hơn so với các cậu”.
- “Nhưng trên thực tế, mấy năm nay, người luôn chăm sóc và cùng Iori lớn lên, là chúng tôi!”
Khoé miệng Masaomi mang một tia mỉm cười, ánh mắt lại sắc bén làm người khác không dám nhìn thẳng: “Hai mươi năm qua, các anh không đi tìm Iori, hiện tại đột nhiên xuất hiện, chúng tôi không thể không nghĩ nhiều, ngài đang ôm mục đích gì mà đến”.
Phil cười lạnh: “Mục đích của tôi? Mục đích của tôi chính là muốn em ấy luôn vui vẻ. Ở cùng các cậu, em ấy thật rõ ràng cũng không vui vẻ, nếu không tại sao lại mắc bệnh tâm lý? Thậm trí còn tự sát?”
Dứt lời, Phil cũng không để ý tới sắc mặt những người này thay đổi, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ, Iori cũng hi vọng bản thân có thể tìm được người nhà thật sự, mà không phải đi theo một đám dối trá xưng là người nhà, nhưng chỉ biết thương tổn em ấy. Dù thế nào đi nữa, tôi tin Iori sẽ chọn ra quyết định chính xác”.
Nói xong, Phil dứt khoát đi ra ngoài.
- “Xin đợi một chút!”
Fuuto gọi hắn, hỏi: “Vậy nhà tài trợ vẫn luôn giúp đỡ Iori, là ngài sao?”
- “Đáp án không phải đã quá rõ ràng sao?” Phil đáp xong, liền ra khỏi phòng.
Nói thật ra, hắn đối Asahina Iori cũng không có quá nhiều cảm tình. Nhưng vì cha của Iori là cậu của hắn, cảm tình so với cha hắn thì càng thân thiết hơn. Trước khi hắn 12 tuổi, người cậu này đã đảm đương trách nhiệm của một người cha thay thế cha hắn, để tiếp tục chăm sóc và giáo dục hắn.
Nhớ đến, trước khi ông chết, nói ra những lời không cam lòng, trong lòng Phil cảm thấy rất khó chịu. Ông nói, ngoại trừ không yên lòng hắn ra, ông vẫn luôn mang trong lòng sự áy náy, thương tâm. Đó là Iori, đứa nhỏ ông đã mỏng chờ từ lâu, nhưng lại không thể nhìn thấy mặt, không đợi đến đứa nhỏ được sinh ra…
Lúc ấy, hắn đã đáp ứng ông nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé. Nhưng đáng tiếc, ông vừa mất, gia tộc liền nổi lên trận chiến đẫm máu, ngay cả đứa nhỏ chưa thành niên như hắn cũng bị kéo vào. Khi hắn vừa rút thân trong trận chiến gia tộc, thì biết được bạn gái ông đã mất, hắn cũng chỉ biết, nữ nhân này sinh cho cậu hắn một bé trai, nhưng lại hoàn toàn không biết tung tích của đứa nhỏ.
Khi đó, hắn không quyền không thế, vì vậy căn bản không có biện pháp tìm được đứa bé kia. Đến khi hắn 21 tuổi, hắn nắm trong tay một nửa gia tộc, mới một lần nữa bắt đầu truy tìm đứa bé kia. Nhưng đã chín năm, sao có thể dễ dàng tìm được như vậy! Hắn tìm ba năm, cuối cùng cũng chỉ có thể kéo về đại bộ phận nhân thủ, chỉ để lại bộ phận ít người chú ý.
Hắn không có quá nhiều tinh lực đi tìm đứa bé kia, hắn cũng chỉ mới nắm giữ một nửa gia tộc, còn một nửa, là nằm trong tay người khác! Hắn nghĩ, lúc này nếu như có thể gặp được, thì quá tốt, chỉ cần đối phương nhân phẩm không có vấn đề gì, hắn liền nguyện đem người trở thành em trai, thật lòng nuôi dưỡng.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, thế nhưng cách gần 20 năm, khi chính mình đã hoàn toàn nắm giữ toàn bộ gia tộc, tìm được đứa bé kia.
Một năm trước, khi hắn đến Ý làm việc, ngoài ý muốn nhìn thấy bìa tạp chí, bên trên là hình Asahina Iori. Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền kết luận, thiếu niên này chính là đứa bé năm xưa. Màu tóc, ánh mắt giống nhau, ngũ quan cũng có bảy phần tương tự. Trên đời này, cũng có nhiều người lớn lên giống nhau, nhưng ở độ tuổi này, tướng mạo lại giống như vậy, mười phần sẽ không sai.
Hắn lập tức gọi người tra xét. Càng tra, hắn càng là dám xác định, nhóm máu hiếm của Asahina Iori cùng cậu hắn giống nhau, hơn nữa mẹ Asahina Miwa cũng đã từng là bạn gái của cậu hắn, lại là nữ nhân thích tình cảm, nói Iori không phải con trai cậu hắn, hắn như thế nào không tin!
Nhưng điều khiến thấy rất kỳ lạ, là sau khi Asahina Iori tốt nghiệp cấp ba, tuy đã thi đậu đại học, nhưng lại không hề bước chân đến lớp tham gia khoá học, người bên ngoài nói cậu không khoẻ, nên tạm nghỉ học. Nhưng, dù có không khoẻ đi nữa, tại sao lại ở nhà tới mấy tháng, sau đó còn ra nước ngoài, hiện tại làm người mẫu chứ!
__________
[Kỳ Thanh]: Cảm ơn đã ủng hộ.