[Brothers Conflict] Xin Tránh Xa Tôi Một Chút

Chương 43:

Đến phòng bên cạnh, không đợi Hikaru mở miệng, Yuuki trực tiếp lấy hợp đồng đưa cho anh xem, sau đó nói: “Lần trước vì không biết đó là em trai cậu, cho nên… Khụ, có điều hợp đồng bây giờ đã kí, trước mắt không thể thay đổi, mong cậu tha lỗi”.

Hikaru cầm hợp đồng xem qua một chút, vừa nhìn vừa nhíu mày, đến cuối cùng cả khuôn mặt hoàn toàn đen thui!

“Cái gì mà ‘Phải hoàn toàn vâng theo công ty an bài ?’ Cái gì mà ‘Phải toàn lực phối hợp với nhà thiết kế, không sợ bị an bài sắm vai dị !’ Này?! Đây là có ý gì?!”

Hikaru nói những lời này hoàn toàn là dùng tiếng Anh hỏi, bởi vậy Vinson đứng ở bên cạnh Yuuki cũng nghe hiểu, vẻ mặt anh ta nghi hoặc nói: “Có gì không đúng sao? Bản thân người mẫu cùng nhà thiết kế nên phối hợp với nhau, không phải sao?”

Hikaru hít sâu một hơi, nhẫn nhịn không được, trực tiếp ném hợp đồng vào người Yuuki nói: “Giải ước! Chẳng sợ khiến Asahina Hikaru ta đây táng gia bại sản, cũng phải giải ước!” Anh không thể tiếp nhận, nếu Iori bị những người này buộc giả nữ, hay là đi lấy lòng mấy tên biếи ŧɦái gì đó, thì sẽ có bao nhiêu thứ bị phá vỡ!

“Hikaru, cậu bình tĩnh một chút!” Yuuki lớn tiếng nói: “Cậu ấy là em trai cậu, cho dù là xem trên mặt mũi cậu, tôi cũng không có khả năng làm cậu ấy chịu những ủy khuất lớn, không phải sao? Huống chi chính bản thân câụ ấy rất thích nghề người mẫu này, mặc kệ chúng tôi bảo cậu ấy thay rất nhiều quần áo, bảo cậu ấy học một số cách đi đứng khi diễn tuồng, cậu ấy đều rất cố gắng!”

“Cho nên anh muốn lợi dụng em ấy thích, tới làm cái gì?!” Lý trí của Hikaru muốn điên mất, “Tôi nói cho anh, em ấy không phải thích nghề nghiệp người mẫu này, em ấy chỉ là rất nghiêm túc, rất chấp nhất, cảm thấy nếu thật muốn làm xong một việc thì nhất định phải làm cho thật hoàn hảo! Em ấy căn bản không có khả năng thích một công việc khi mới tiếp xúc vài ngày!”.

Mắt thấy Hikaru đã kích động muốn động tay với Yuuki, Vinson bất đắc dĩ đi đến chính giữa hai người, cười gượng nói: “Cậu Asahina, mong cậu bình tĩnh một chút! Tôi rất thích Iori, thật sự, chúng tôi sẽ không buộc cậu ấy đi làm cái gì quá đáng, cậu tin tưởng chúng tôi a!”

Tính luôn việc ngay từ đầu là muốn buộc Iori đi làm những việc mà bọn họ muốn, bây giờ cũng không lớn có khả năng, bởi vì người tên Asahina Hikaru này, nhìn qua cũng không phải là người tốt. Người này, một khi tàn nhẫn, không chừng còn có thể theo chân bọn họ chơi trò đồng quy vu tận đó!

“Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng các anh?!” Hikaru gầm nhẹ nói: “Tinh thần em trai tôi bây giờ không tốt, em ấy không thể chịu một chút bất cứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào, nếu các anh muốn buộc em ấy đi làm những chuyện em ấy không muốn, em ấy sẽ điên mất! Mà một khi em ấy xảy ra vấn đề gì không hay, tôi dùng tất cả những thứ tôi có, cũng sẽ đem toàn bộ các anh gϊếŧ chết, anh tin không!”

“Hikaru, cậu bình tĩnh một chút!” Thấy Hikaru càng nói càng quá đáng, trong ánh mắt còn mang theo sát ý, trong lòng Yuuki cũng có chút chột dạ, vì thế anh gần như mang theo chút khẩn cầu nói: “Tôi cầu xin cậu, cậu bình tĩnh một chút được không? Công việc người mẫu này là em trai cậu suy nghĩ làm, tính luôn việc cậu không thích, nhưng phải xem bản thân em trai cậu có thích hay không! Lỡ như cậu ấy thật sự thích công việc này, vậy phải làm sao đây? Như vậy không phải cậu đang bóp chết ước muốn của cậu ấy, khiến cậu ấy bị đả kích sao? Nếu tinh thần cậu ấy không tốt đúng như cậu nói, như vậy nếu công việc yêu thích của bản thân cũng bị người chặt đứt, tôi nghĩ như thế sẽ càng khiến cậu ấy không xong mất!”

Hikaru nghẹn lời, ngay sau đó lại nói: “Không lý do nào khiến Iori thích làm người mẫu, em ấy căn bản không hiểu biết về ngành này!”

Yuuki nghe Hikaru nói thế, nhưng trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra. Tốt xấu, Hikaru không nói đến cùng về việc “Không có khả năng”. Có điều, điều này chứng minh rằng Asahina Iori, đối Asahina Hikaru thật sự rất quan trọng. Xem ra, anh thật sự không thể quá mức tính kế Asahina Iori, nếu không, khiến cho Hikaru điên cuồng phản công sẽ rất phiền toái!

Bản thân Hikaru chính là một nhà tiểu thuyết rất có danh tiếng, hơn nữa nhiều năm nay đã giao lưu không ít người có máu mặt, thậm chí Yuuki còn nhớ rõ, Hikaru đã từng cùng một vị quan lớn Chính Phủ trò chuyện cùng nhau rất vui, ảnh chụp đều được đăng trên báo! Bởi vậy, nếu có thể nói, Yuuki thật sự hoàn toàn không nghĩ trêu chọc Asahina Hikaru. Người này, nếu bị người khác dẫm lên nghịch lân, tuyệt đối sẽ nổi điên!

Không chừng cái kẻ điên này sẽ vì Iori, mà một hướng nào đó đối với anh có tâm hồn gây rối, nhờ sự giúp đỡ các con cháu thế gia hay là quan lớn, đến lúc đó, Yuuki và công ty lớn này khẳng định không thể cùng cậu ta chơi đùa!

Vinson ở một bên, vừa thấy không khí có chút hòa hoãn, lập tức nhìn về phía Hikaru cười nói: “Nếu không, cậu qua chỗ Iori đang luyện tập nhìn thử? Lúc này, thầy huấn luyện chắc hẳn đã đến, khẳng định Iori cũng đã qua”.

Hikaru siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn gật đầu, sau đó làm mặt thối, bắt Yuuki dẫn đường. Qua một hồi, anh không gọi Yuuki một một tiếng “Tiền bối”, mà đối đãi với Yuuki giống như đối đãi với ngàn vạn kẻ thù, thái độ này, muốn bao nhiêu ác liệt có bấy nhiêu ác liệt!

Yuuki thấy tính khí của Hikaru đang thấp xuống, anh không dám nói cái gì, cùng Vinson trực tiếp đưa Hikaru đến trước cửa, đưa tay đẩy ra, sau đó, nhìn thất một màn khiến anh chấn động! Kinh ngạc thật lâu, không nói nên lời.

Mông lung dưới ánh sáng màu vàng nhạt, Iori đang mặc một bộ y phục màu trắng có hoa văn đỏ được trang trí phức tạp, quần áo để lộ một mảng lớn ở bên trái, từ đầu vai trái đến eo, khiến làn da trắng nõn của cho như ẩn như hiện, làm người vừa nhìn thấy liền nhịn không được nuốt nước miếng. Từ trên xuống, nửa bên trên nối liền với nửa bên dưới, không giống quần, cũng không giống váy. Bên chân trái dài trên đầu gối, là váy, mà bên phải cũng là một nửa váy, đến chân thì để lộ.

Iori chuyển động, váy cũng bị động theo, thậm chí Hikaru còn nhìn phía nơi đó phía trên, thế nhưng cũng là để trống, mơ hồ lộ ra một chút làn da trắng! Mà Iori lại giống như không nhận thức được điều này, vẫn như cũ nghiêm túc bước chân, từng bước một, không ngừng lặp lại, trên mặt đầy nghiêm túc và cố chấp. [Rõ ràng là mặt không cảm xúc!]

Vẻ mặt như thế, như vậy nghiêm túc, như vậy tinh xảo dễ dàng, làn da trắng nõn như thế, hơn nữa thêm bộ quần áo như thế, khiến hai người Vinson và Yuuki bên cạnh anh đều nhịn không được nuốt nước miếng.

Trong phòng không chỉ có một mình Iori, còn có hai người thầy và vài người giống Iori, là người mới vào công ty, đều là diện mạo đẹp, lại là những người đàn ông cường tráng. Đối lập với bọn họ, Iori lại có dáng vẻ vô cùng nhỏ con, vô cùng chọc người ta yêu thương. Mà lúc này, những người này, ngoại trừ hai người thầy đã thấy nhiều mỹ nhân, đã gần như miễn dịch, thì còn lại đều ngây ngốc nhìn Iori nghiêm túc luyện tập bước đi khi diễn tuồng, bước đi không nói lời nào, ngay cả mắt cũng không chớp.

Lúc này, Iori cũng không biết phải trở về như thế nào, sau khi bị hai thầy điều chỉnh tư thế đi thẳng, nhất thời không thích ứng được, đi chưa được hai bước, thì chân trái dẫm lên chân phải, lập tức té xuống. Mà bây giờ cậu đang đứng trên đài cao trên 3m!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây theo bản năng nhào lên, mặc kệ có quen biết hay không, mà Hikaru giống như bạo phát tiềm lực, lập tức lao thẳng đến chỗ Iori ngã xuống, vươn đôi tay. Trong nháy mắt tiếp theo, Iori rơi vào trong lòng ngực anh, sau đó anh nghe được “Răng rắc” một tiếng, giày cao gót ở chân trái anh bị gãy. Khiến Hikaru không kịp đứng vững, cứ thế mang theo Iori té trên đất.

Iori sớm đã đơ người, vốn không kịp phản ứng, vẫn luôn bất động đè trên người Hikaru. Cho đến khi Hikaru rên một tiếng, mà những người khác cũng lại đến vây quanh, ba chân bốn cẳng đưa tay kéo cậu, cậu mới phản ứng lại.

Sau khi mọi người kéo cậu dậy, sau lại kéo Hikaru đang nằm trên mặt đất dậy. Lúc này, Hikaru đau đến tàn nhẫn, khi Iori đè anh trên mặt đất, khuỷu tay đúng lúc không cẩn thận đánh trúng bụng anh, lập tức khiến anh đau đến không nói ra lời, qua một lúc mới rên lên.

Mà sau khi được mọi người kéo ra, anh vừa ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt ngốc ngốc của Iori đang nhìn anh, nhất thời, anh còn tưởng Iori đang sợ hãi, vì thế cưỡng chế cảm giác đau đớn, buộc bản thân bày ra vẻ tươi cười: “Iori à, không sao đâu, anh Hikaru không có việc gì. Em xem, anh Hikaru cũng không có chảy máu, vẫn có thể nói chuyện và tự mình đứng lên, thật sự không có việc gì, đừng sợ…”

Iori yên lặng gật đầu, thu hồi một tia bất an và chột dạ ở đáy lòng, quay đầu nhìn hai người dạy cậu diễn, nói: “Tiếp tục”.

Hai ông thầy ngơ ngác gật đầu, sau đó mới nhìn ba học viên khác nói: “Hết thời gian nghỉ ngơi, đến đây chuẩn bị bắt đầu!” Ba học viên gật đầu, liền cùng Iori đi lên đài bắt đầu nghiêm túc luyện tập.

Còn Hikaru khống chế chính mình, chậm rãi đi ra khỏi phòng, sau đó mới không để ý hình tượng ngồi xổm xuống, ôm bụng, đau đến rơi cả nước mắt. Vinson và Yuuki đuổi kịp, mỗi người một bên đỡ anh dậy đưa vào văn phòng Yuuki, sau đó giúp anh rót nước, và tìm hộp y tế. Chờ chuẩn bị xong, Yuuki rất tốt mà cởϊ áσ khoác trên người Hikaru xuống và vén áo lên, sau đó nhìn vết thương trên bụng Hikaru, xoa nhẹ một chút, Hikaru nhịn không được mà kêu lên một tiếng. Vết thương này, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau! Sau Vinson tìm được hộp y tế trở về, nhìn vết bầm tím to bằng nắm tay trên bụng Hikaru, cũng hít một ngụm khí, ngay sau đó, lại đặc biệt bội phục nhìn Hikaru nói: “Cậu có sức chịu đựng thật tốt!”

Hikaru cười khổ, không tốt không được a! Còn nhớ rõ lần trước, khi anh cùng Iori đi công viên giải trí, Iori một mực muốn chơi những trò chơi cảm giác mạnh, kết quả chính anh lại đau đầu chóng mặt, cái này không chơi được, cái kia cũng không chơi được, khiến Iori chơi không được vui vẻ. Từ đó, Hikaru hạ quyết tâm muốn rèn luyện tốt thân thể, dù vẫn không thể thích ứng được những trò chơi đó, nhưng vẫn có thể nhịn được! Nhịn lại, cho đến khi Iori chơi đến tận hứng, vui vẻ! Vì thế, anh còn tự mình lén chạy tới những trò chơi đó chơi hết cái này tới cái khác.

Chỉ là không nghĩ tới, sức chịu đựng bây giờ lại có thể sử dụng ở nơi này. Hikaru cũng chỉ có thể cười khổ, không nhẫn nại, Iori nhà anh khẳng định trộm tự trách, không chừng còn sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt! Nhưng anh luyến tiếc!

Yuuki vừa bôi thuốc cho Hikaru, vừa dùng tiếng Nhật nói: “Tôi thấy cậu đối xử với cậu em trai này quá tốt đi! Khi trước ở Nhật Bản, tôi thấy người em thứ bảy, tên là Natsume. Lúc ấy, cậu cũng không đổi xử thân thiết, tri kỉ như thế a! Đừng nói với tôi, cậu là anh trai có cái dán mác ‘Bất công’ nhé!”

Hikaru nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút lơ đãng, giọng nói cũng có chút lơ mơ: “Không giống nhau… Iori, không giống nhau…”

Yuuki bất đắc dĩ mà nhún vai, dùng tiếng Anh nói với Vinson: “Em còn không đi nhìn xem?Nhóm người mới mặc đồ là em đắc ý làm ra!”

Vinson như vừa nhớ ra, gõ đầu chính mình, lao nhanh ra ngoài.

“Như vậy, Hikaru, nhìn thấy em trai cậu nỗ lực nghiêm túc như vậy, cậu… Còn cho rằng, cậu ấy thật sự không thích công việc này không?” Yuuki giống như tùy ý nói.

Hikaru cười nhạo: “Anh còn không biết xấu hổ còn nói, thế nhưng lại khiến em ấy mặc cái loại trang phục không ra nam, không ra nữ…”

Yuuki bất đắc dĩ nói: “Không có biện pháp, ai bảo trong công ty, người mẫu cả nam lẫn nữ cũng chưa có một người có thể ăn mặc tốt bộ quần áo kia, khiến Vinson phải chạy ngoài đi tìm kiếm người”.

“Cho nên anh như thế nào lại đem chủ ý đánh lên người em trai tôi? Em ấy vốn không có khả năng thích ứng với các anh! Xã giao gì đó, em ấy đều tham gia không được!” Hikaru ôm bụng, không có khí lực nói.

Vẻ mặt Yuuki đau khổ nói: “Tôi làm sao biết cậu ấy là em trai cậu! Nếu biết cậu ấy là em trai cậu, chắc chắn tôi sẽ không tùy tiện tìm cậu ấy! Chính là mấy ngày hôm trước, Vinson đi ở trên phố, nhìn đến cậu ấy đứng một người đứng trước cửa siêu thị nhìn chằm chằm vào đồ uống, liền đưa cậu ấy một lon nước, sau đó thuận tiện không cẩn thận coi trọng dáng người và khuôn mặt cậu ấy… Khụ, vốn dĩ Vinson chỉ là muốn cho em trai cậu nam giả nữ, bởi vì Vinson thật sự là tìm không thấy người nào thích hợp hơn so với em trai cậu mặc quần áo em ấy làm… Chỉ là không nghĩ tới…” Không nghĩ tới Asahina Iori thế nhưng sẽ là em trai của Asahina Hikaru, anh còn tưởng rằng trong nhà Iori đang có việc gấp, là một đứa trẻ đang cấp bách cần tiền!

Kết quả ai biết, đứa nhỏ này thế nhưng là em trai thân thiết với Asahina Hikaru! Không nói bản thân Asahina Hikaru có năng lực kiếm tiền, nói đơn giản hơn, tài sản nhà Asahina, cũng đủ nuôi dưỡng Asahina Iori cả đời! Anh thật là… Sống cùng Vinson lâu rồi, đầu óc đều dùng không tốt!

“À, phải rồi, cậu nói em trai cậu tinh thần có vấn đề… Có thể nói rõ hơn không? Nếu về sau, em trai cậu thật muốn ở công ty chúng tôi làm việc, tôi phải hiểu biết về cậu ấy, mới có thể càng tốt chăm sóc cậu ấy a!”

“Em ấy còn chưa nói sẽ ở lại công ty các anh đâu!” Ánh mắt Hikaru sắc bén nhìn Yuuki: “Cảnh cáo anh, tốt nhất xem trọng em trai tôi, bây giờ em ấy đang mắc chứng tự kỉ trầm cảm, không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng không thể mệt, anh tốt nhất xem trọng em ấy!”

Yuuki hơi giật mình, ngay sau đó lại cười khổ. Cuối cùng anh cũng hiểu câu nói ‘tay trói gà không chặt còn mất đi nắm gạo!’ lên. Ai… Quả nhiên anh không phải người có thể tính kế người khác, mỗi lần tính kế, tính tới tính lui, đều có thể ngược lại đem bản thân nhét vào lưới.

“Việc này cậu cứ yên tâm, thật sự trong tay tôi có nắm cổ phần của công ty này, cũng coi như là một cổ đông nhỏ, giúp đỡ em trai cậu hai năm, chắc chắn không thành vấn đề” Bây giờ Yuuki chỉ thiếu cái vỗ ngực, viết giấy cam đoan! Anh có chút hối hận, sớm biết rằng tiền vi phạm hợp đồng định rất cao, cao đến mức Asahina Hikaru cũng đối phó không nổi! Hoặc là nếu anh còn không trình bản hợp đồng lên, thật tốt! Như vậy anh có thể trực tiếp xé luôn bản hợp đồng, coi như không phát sinh chuyện gì cả!

“Chờ chút, tôi còn chưa có hỏi em trai tôi! Tôi muốn nghe chính miệng em ấy nói cho tôi, là em ấy thích công việc này, muốn ở đây làm việc! Nếu không, tôi sẽ không đồng ý!” Lúc này, Hikaru mới phản ứng lại, hình như anh có chút tỉnh táo hơn.

“Được rồi, không cùng anh nói nữa, tôi muốn đi xem em trai, anh Yuuki, dẫn đường!” Thái độ Hikaru rất kiêu ngạo, rất xứng với bộ đồ nữ sói đầy nhiệt tình, thật sự khiến người… Nhịn không được muốn nổi lên sự chinh phục! Có điều, Yuuki không có lá gan đó, bây giờ anh là bậc tiền bối, cái giá còn không dám bày ra, nếu thật sự chọc giận Hikaru, người có bụng dạ khó lường này, anh sẽ bị chơi chết!

Đến khi Hikaru và Yuuki tìm đến phòng tập, thì Iori không còn ở trong phòng. Vinson và những người khác vẫn còn ở đây, vừa thấy Hikaru, liền chỉ vào căn phòng cách đó không xa, nói: “Iori đang tắm ở trong, ban nãy cậu ấy mệt mỏi, muốn thư giãn”.

Vì thế Hikaru trực tiếp đi đến, gõ cửa, sau đó liền vặn khoá cửa, rất nhanh thì ngây ngẩn cả người, dưới vòi hoa sen, Iori nằm trong bồn tắm, trên hông khoác một khối khăn lông, đầu gối dựa trên thạch gối của bồn tắm, đôi mắt nửa mở nửa khép, vẻ mặt hưởng thụ ngâm nước ấm. Nước từ vòi sen không ngừng xối lên người cậu, từ trên đầu, giọt nước theo làn da trắng tinh chảy xuống, một chút lại một chút rơi vào bồn tắm…

Ở trong hơi nước mờ nhạt, Iori với sắc mặt hồng nhuận hình như nghe được tiếng mở cửa, đôi mắt mở to chút, thẳng tắp nhìn về phía anh.

Bị đôi mắt ngập nước nhìn mình, Hikaru nhị không được nuốt một ngụm nước miếng! Nơi hạ thân như muốn dựng thẳng!!!

_____________

[Kỳ Thanh]: Tui đang trong thời gian tìm việc. Thời gian dịch có lẽ sẽ chậm hơn bình thường một chút. Mọi người thông cảm nhé.