Say Ai Ngoài Say Em

Chương 11: Lăng loàn trắc nết

Tình huống oái oăm đẩy anh vào thế mắc kẹt ở giữa, chọn lựa cứu cô đồng nghĩa với việc để anh em vệ sĩ xả thân quyết đấu. Còn nếu nhất quyết giao cô cho hắn thì có khác nào đưa thỏ vào hang cọp, tàn nhẫn để cô bị hắn dày vò như sống trong địa nhục.

Từ lúc bước ra đối mặt với gã chồng trên danh nghĩa, cô vẫn nhất quyết níu chặt cánh tay anh không buông vì sợ bị Uông Binh Thành bắt đi. Bọn chúng không muốn chờ đợi thêm nữa, sỗ sàng sấn tới, thô bạo kéo cô ra khỏi anh. Y Thoa hoảng sợ liền cất lời:

- Bỏ ra…tôi không muốn đi theo các người.

Gã Uông Binh Thành tức giận liền bước đến, hắn giơ cánh tay lên cao định giáng vào mặt cô một cái tát nhưng anh đã kịp chụp lấy cổ tay hắn giữ lại:

- Đàn ông đánh vợ là hèn hạ.

Hắn nở nụ cười khinh bỉ, giật mạnh cánh tay lại rồi đẩy anh ra:

- Láo toét, mày nên biết thân biết phận mà để tao đưa nó về, chuyện gia đình tao, đừng dại xen vào.

Lúc nào anh không nhịn thêm được nữa trước thái độ hách dịch của hắn, đàn em của anh cũng đã đến, gần một chục chiếc ôtô màu đen chạy thẳng vào cổng đang rộng mở. Hạc Đệ hằn giọng, thách thức đáp lại:

- Tôi vẫn thích xen vào thì sao?

Hai người vệ sĩ lập tức rút súng từ trong túi áo ra, những người vệ sĩ vừa từ xe bước xuống nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng vội nắm chặt vũ khí đã thủ sẵn trong tay để sẵn sàng quyết chiến.

- Chết tiệt, mày dám! Có đứa cháu trai như mày, thật mất mặt Uông gia.

Hắn chỉ thẳng ngón tay vào mặt anh rồi buông lời chửi rủa xúc phạm. Triệu Tường cũng chẳng thể đứng yên khi anh trai của mình bị mắng mỏ nên vội lên tiếng:

- Chú ba, chú hơi nặng lời rồi.

Lần này đến lượt Triệu Tường bị cuốn vào vòng xoáy của rắc rối, hắn liếc mắt nhìn cậu ấy. Hai đứa cháu trai này chẳng là cái đinh gì đối với hắn ta.

- Tao chưa nói đến mày, cả gan hùa theo nó để chống đối tao. Bây giờ cả vợ của chú mà bọn bây cũng dám giữ, vậy thì đừng trách tao.

Hắn rút súng trong túi áo ra rồi bắn chỉ thiên hù dọa. Hai bên đối mặt trong gay go, chỉa thẳng mũi súng vào nhau, bây giờ dù bên nào nổ súng thì cũng sẽ nhận lấy hậu quả khôn lường.

Uông Binh Thành tiếp tục nói lời khó nghe:

- Nó là vợ của tao, hai đứa bây làm như vậy là giam giữ người trái phép. Nếu tao kiện ra tòa thì bọn bây đừng hòng thoát tội.

Bây giờ hắn đem cả pháp luật ra để hăm dọa, cốt ý muốn khiến anh lo sợ, muốn thao túng tâm lý đứa cháu trai. Hạc Đệ nhếch mép khinh bỉ, thái độ chẳng chút nể nang:

- Chú buôn bán phụ nữ, ép người ta ký vào giấy đăng ký kết hôn. Đánh đập vợ thừa sống thiếu chết đến mức cô ấy phải bỏ chạy. Chú kiện đi, tôi đi hầu, để xem ai sẽ ăn cơm chính phủ, ngủ có người canh.

Hắn tức giận tột cùng, nghĩ rằng bản thân đã bị xúc phạm vì cô ăn gan hùm mà dám mang chuyện hắn mua cô về làm vợ để kể với Hạc Đệ. Không kiềm chế thêm được, tức khắc nổ súng bắn vào người vệ sĩ đang đứng cạnh anh để cảnh cáo. Âm thanh “Đoàng, đoàng” vang lên chói tay. Xung quanh khu vực này chỉ toàn villa, biệt thự, nhà ai nấy sống, khuôn viên quá rộng nên hàng xóm chẳng hề để tâm đến nhau. Hơn nữa, luật pháp cũng cho phép gia chủ có quyền nổ súng nếu nhận thấy nguy hiểm đang rình rập xung quanh nhà mình. Ngoài ra, việc mua bán súng là hoàn toàn được chấp nhận ở đất nước này, thậm chí còn có nhiều cửa hàng bán các loại súng “hàng hiệu” cho khách lựa chọn.

Nam vệ sĩ đã qua đào tạo nên nhanh nhạy phản công, bóp còi “trả lễ” hắn ta bằng một phát súng, viên đạn ghim thẳng vào cánh tay.

- Nhật Nam!

Anh thốt lên một tiếng rồi lập tức đỡ lấy người vệ sĩ, anh ấy cũng đã bị thương ở vai, máu tuôn chảy không ngừng. Đồng bọn của Uông Binh Thành cũng vội đỡ lấy hắn ta:

- Ông chủ!

- Đại ca không sao chứ?

Hắn đưa tay giữ chặt lấy vết thương đang rỉ máu, lực lượng của hai bên vẫn đang hướng mũi súng vào nhau, trực chờ ra tay. Đâu phải Uông Binh Thành không biết người của anh rất đông, nếu cứ tiếp tục đối đầu với nhau thì đôi bên sẽ bị thương vong nặng nề. Nhưng hắn vẫn cố chấp vì chưa bắt được cô về, bây giờ bị thương đau đớn lại càng điên tiết mà muốn gϊếŧ chết Y Thoa.

- Mẹ kiếp!

Hắn lườm mắt dữ tợn nhìn “vợ”, xém chút dọa cô một phen đứng tim:

- Tất cả là tại mày, con đàn bà lăng loàn trắc nết.

Tay hắn hơi run vì đau, cố sức dùng tay còn lại cầm lấy khẩu súng rồi hướng về phía cô:

- Mày nên chết đi! Con khốn!

Vệ sĩ của anh nhìn thấy hắn đang có hành động quá khích thì lập tức hướng mũi súng về phía hắn để bảo vệ cô. Bọn thuộc hạ của hắn cũng vội khuyên nhủ:

- Đừng mà ông chủ, như vậy là phạm tội gϊếŧ người!

- Đúng đó đại ca. Dính líu đến luật pháp thì không hay đâu.

- Chuyện đâu còn có đó, kẻo ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng ta nữa.

- Xin đại ca bình tĩnh lại.