Không Phải Stockholm

Chương 12: Mang thai

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bốn ngày sau, một vụ vứt xác mới xuất hiện, lần này tìm thấy hai thi thể, được xác nhận có quan hệ mẹ con. Hiện trường vụ án cũng tìm thấy DNA của Hàn An Nam, sau khi điều tra, mẹ của nạn nhân là một giúp việc thuê theo giờ của nhà Hàn An Nam.

Hàn An Nam đương nhiên là nghi phạm lớn nhất. Nhưng vấn đề là hắn đang ở trong trại tạm giam, được theo dõi 24 giờ, không có khả năng gây án.

Cảnh sát rơi vào tranh cãi. Nếu thực sự là hung thủ ban đầu lại gây án lần nữa, sau đó để lại DNA của Hàn An Nam thì rõ ràng đây là vì mục đích định tội hắn nhưng trong trường hợp này, phạm tội lần nữa chẳng khác nào xóa sạch nghi ngờ cho Hàn An Nam. Có cơ sở hợp lý để nghi ngờ rằng trong vụ án lần này, Hàn An Nam có đồng phạm hoặc đồng phạm thuê người gϊếŧ người để thoát tội cho hắn.

Nhưng mà suy đoán chỉ là suy đoán, không có bằng chứng.

Cảnh sát điều tra nhà hai người bị hại, lại ngoài ý muốn phát hiện hình ảnh, thông tin, DNA khớp với hung khí gϊếŧ người của nạn nhân trước đó.

Vụ án vẫn còn nhiều nghi vấn, không có bằng chứng xác thực nên cuối cùng Hàn An Nam được trả tự do.

Truyền thông lại nghe tin, lần này đối mặt với máy quay, hắn nói: "Tôi hy vọng cảnh sát có thể chứng minh tôi vô tội."

Mọi người luôn bị lừa khi hắn nghiêm túc nói về sự vô tội của mình.

Chu Vũ đứng trong đám đông đón hắn, dưới ống kính máy quay, hai vợ chồng ôm chặt nhau, một cảnh tượng cảm động được máy quay ghi lại.

"Em biết không." Hàn An Nam nói bên tai Chu Vũ: "Đây là lần anh vui nhất."

Nói xong, bọn họ tách ra, Chu Vũ thấy mặt của Hàn An Nam.

Hắn đúng là chưa từng vui mừng như vậy, niềm vui giống như ánh lửa cháy trong mắt hắn.

Chu Vũ nhìn hắn nói: "Em mang thai."

"Thật tốt." Hàn An Nam nhẹ nhàng nói: "Đã đến bệnh viện kiểm tra chưa? Ừm, cần mời thêm bảo mẫu, đúng lúc thời gian này em không đi làm, có thể ở nhà yên tâm tĩnh dưỡng."

Các phóng viên bên cạnh không thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng rõ ràng đây là cảnh vợ chồng ân ái hòa thuận.

Gần đây tâm trạng Hàn An Nam rất tốt.

Mọi người đều có thể hiểu được, một người gặp chuyện vui, tinh thần luôn sảng khoái. Thứ nhất, hắn thoát tội, thứ hai, vợ hắn mang thai.

Phản ứng mang thai của Chu Vũ đặc biệt mãnh liệt, mỗi ngày ăn vào đều nôn. Sự bất ổn nội tiết tố làm tâm trạng cô không thoải mái.

Trong bữa tiệc gia đình, cô lại bắt đầu nôn nghén, vội vã rời khỏi vào phòng tắm, vịn bồn cầu nôn khan. Một ít đồ ăn dính nhớp cuốn lấy dạ dày của cô, cô nôn ra hết những gì cô đã ăn.

Đó là máu, nội tạng chảy ra, là xác chết đông lạnh, là màu xanh trắng trên khuôn mặt người chết.

Nước bồn cầu tự động cuốn trôi những thực phẩm vào cống rãnh.

Hàn An Nam cũng đi vào nhà vệ sinh, anh kiên nhẫn đỡ cô nôn mửa xong, đỡ cô đứng lên, lấy nước súc miệng cho cô.

Sắc mặt Chu Vũ trắng bệch, Hàn An Nam nhẹ nhàng xoa đầu cô.

"Không có lần sau." Chu Vũ nói.

"Đương nhiên." Hàn An Nam rất biết nghe lời: "Một lần là đủ rồi."

Bọn họ trở lại trên bàn ăn, trong lúc này, cha mẹ Hàn An Nam vẫn chưa động đũa.

"Nghe nói, nôn nghén là phản ứng tự phòng vệ của trẻ con." Hàn An Nam nói: "Có vẻ như đứa con của chúng ta có lòng phòng bị rất nặng."

Lời này khiến cho không khí trở nên thoải mái hơn, người lớn phụ họa cười hai tiếng.

Chu Vũ nhìn cặp vợ chồng trung niên đối diện trên bàn dài, không khỏi tự hỏi, cha mẹ Hàn An Nam có biết con trai mình là kẻ gϊếŧ người hay không.

Đương nhiên là mơ hồ có biết nhưng chỉ cần giả vờ không biết gì cả. Bọn họ đang mong chờ một đứa cháu ưu tú, mà Hàn An Nam đúng là rất ưu tú, thậm chí... ưu tú quá mức.

Có lẽ bởi vì sắp làm mẹ nên cô bắt đầu tự hỏi những việc này.

"Em hỏi cha mẹ anh? Bọn họ rất tốt, trước nay không đối xử tệ với anh." Trên đường trở về nhà, Hàn An Nam nói: "Nhưng bởi vì anh không gặp nhiều, không quá quen thuộc. Khi họ phát hiện anh không bình thường, đã quá muộn rồi. Sau đó bọn họ vẫn muốn sinh thêm một đứa con nữa nhưng vô dụng, rõ ràng trước đây vẫn luôn kiêu ngạo vì anh."

"Anh động tay?"

"Làm sao có thể, bọn họ là cha mẹ anh." Hàn An Nam nói, "Anh vẫn luôn biết ơn bọn họ."