Không Phải Stockholm

Chương 10: Bắt giữ

Một lá thư được gửi đến nhà. Chu Vũ mở ra, là một văn bản được đánh máy với lời đe dọa.

"Tôi biết anh đã làm gì." Trong thư nói: "Đừng tưởng rằng anh có thể lừa gạt tất cả mọi người, anh phạm tội, tôi đều biết tường tận."

Sau đó Hàn An Nam thấy lá thư kia, hắn cười vui sướиɠ đến cong cả đôi mắt: "Xem ra anh bị người ta theo dõi."

"Anh biết là ai?"

"Không biết." Hàn An Nam xòe tay ra: "Người hận anh có quá nhiều, thực sự đếm không hết."

"Lại có thư gửi đến thì em sẽ báo cảnh sát." Chu Vũ nói.

Còn chưa đợi cô báo cảnh sát, cảnh sát đã tìm đến cửa.

Cảnh sát tìm đến trong lúc cô đi làm. Ở trước mặt đồng nghiệp và cấp trên mang cô đi, làm Chu Vũ cảm thấy đau đầu không thôi.

Nếu bị mang đi từ ở nhà thì thật tốt.

Cô bị đưa đến phòng thẩm vấn, đối mặt với nghi vấn của cảnh sát, trung tâm của câu chuyện chỉ có một, là về chồng cô Hàn An Nam.

Hầu hết nội dung Chu Vũ đều nói thật, cô nói rằng đêm đó cô tăng ca, không biết Hàn An Nam không ở nhà. Cô nói Hàn An Nam có bất động sản khác, nhưng hầu như cô không đến đó.

Cuối cùng cô được hỏi Hàn An Nam là người như thế nào.

"Hắn là người chồng tốt." Chu Vũ nói.

Đây là nói thật.

Cô liệt kê rất nhiều chi tiết để chứng minh luận điểm này. Ví dụ như bất kể công việc có bận rộn đến đâu, hắn cũng sẽ nấu bữa sáng cho Chu Vũ, ví dụ hắn luôn vui vẻ lắng nghe ý kiến của cô, không bao giờ tự ý thay cô quyết định, ví dụ, mỗi lần nghỉ bọn họ đều đi du lịch.

Đây đều là những lời nói thật.

Kéo dài cuộc thẩm vấn đều kiểm tra tinh thần của các nhân chứng, làm họ mệt mỏi với việc nói dối và che giấu là một thủ thuật quen thuộc của sở cảnh sát.

Sau hai tiếng thẩm vấn liên tục, ánh sáng mạnh đã tắt. Một cảnh sát ngồi đối diện Chu Vũ.

"Từ giờ trở đi, cô nói gì cũng không được ghi lại, nó chỉ là cuộc trò chuyện riêng tư giữa tôi và cô." Cảnh sát nói: "Có lẽ cô không nhớ, nhưng tôi nhớ cô. Mười năm trước, tôi đã tham gia vào việc điều tra về trường học Lập Phong, sau đó có một lần cô báo án, tôi cũng phụ trách tiếp nhận."

Chu Vũ nhớ anh ta, cô cũng nhớ người này họ Lý.

"Tôi biết cô nhất định có nỗi khổ." Cảnh sát Lý nói: "Nhưng lần này có thể xác nhận tội danh của hắn thì hắn nhất định sẽ bị kết án tử hình, không có ân xá hay bảo lãnh, cô cũng có thể lấy lại tự do, không cần bị hắn khống chế nữa."

Hàn An Nam cũng bị giữ lại thẩm vấn.

Thái độ của hắn bình tĩnh càng khiến cảnh sát nghi ngờ hắn hơn, viên cảnh sát thẩm vấn hắn hỏi: "Anh Hàn, sao anh không thắc mắc tại sao chúng tôi lại đến tìm anh?"

"Tôi sẽ biết thôi, không phải sao?" Hàn An Nam nói: "Trước khi luật sư của tôi đến, tôi có quyền giữ im lặng."

Hắn biết Chu Vũ ở phòng thẩm vấn bên cạnh, cũng biết luật sư đang trên đường tới. Hắn biết nhiều hơn bọn họ nghĩ.

Sau khi nộp một khoản tiền lớn, luật sư bảo lãnh cho hắn. Tin tức đã được các phương tiện truyền thông biết, họ tập trung trước cổng đồn cảnh sát, nhắm vào kẻ tình nghi chính đầy bất ngờ.

Đương nhiên Chu Vũ không ở đây đợi hắn, với tư cách là nhân chứng chứ không phải nghi phạm, sau khi lấy lời khai, cô rời khỏi đồn cảnh sát trước, không muốn cùng hắn lộ diện trước ống kính của giới truyền thông.

Cảnh sát tin rằng hắn là nghi phạm trong một loạt vụ vứt xác kia, họ đã tìm thấy DNA của hắn tại hiện trường của bốn vụ án, khả năng hắn là hung thủ rất lớn.

Hàn An Nam cảm thấy đây là một trò tiêu khiển để gϊếŧ thời gian nhưng Chu Vũ không nghĩ như vậy.

Cô gửi tin nhắn nói cô không muốn dính líu đến vấn đề này, sẽ ra ngoài tránh sóng gió, tạm thời không qua lại, sau đó tắt điện thoại.

Cô lại chạy trốn.

Trốn không xa được. Hàn An Nam nghĩ. Chu Vũ có thể chạy đi đâu/ Cô luôn phải trở về. Đối với cô gái bướng bỉnh này, hắn luôn luôn khoan dung.

Chu Vũ không mang đi bất cứ thứ gì ngoại trừ tiền mặt. Mọi thứ trong căn hộ của họ vẫn giữ nguyên.

Trên ban công có một bồn tắm, vừa ngâm mình vừa có thể nhìn ra thành phố rực rỡ ánh đèn, Hàn An Nam đặt ly rượu xuống, thiếu một người, trông có vẻ quạnh quẽ.

Hắn bắt đầu nhớ Chu Vũ. Nếu cô ửo đây, hắn có thể đút rượu cho cô, chuốc say cô thi fthooi. Chu Vũ sau khi uống say sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn bao giờ hết, sẽ ngoan ngoãn ngậm ngón tay hắn trong miệng, liếʍ từng ngón tay một, họ có thể làʍ t̠ìиɦ trong bồn tắm hoặc sofa, trên thảm trải sàn, hoặc trước cửa kính sát sàn trong suốt.

Bất cứ nơi nào trong ngôi nhà này.

Hắn nhớ cô nhiều hơn tưởng tượng, nhớ đến tiểu huyệt ấm áp của cô, khoang miệng ướŧ áŧ của cô, biểu hiện mê man của cô khi lêи đỉиɦ. Giọng nói, ánh mắt, mái tóc trên trán cô, ngón tay cô khi gõ trên bàn phím.

Có lẽ ngay từ đầu nên nhốt cô lại, giống như nuôi một con chim, xích chân, cắt cánh, nhốt trong l*иg, không thể gặp bất kỳ ai ngoại trừ hắn.

Đáng tiếc Chu Vũ không phải chim. Con vật chỉ cần có thức ăn và nước uống là có thể kéo dài hơi thở nhưng Chu Vũ, nếu hắn nhốt cô lại cô sẽ từ từ khô héo. Nếu cần thiết, cô có thể gϊếŧ bất cứ ai trên thế gian mà không chớp mắt, bao gồm cả chính cô, cho dù là thân thể hay linh hồn.

Hoa khô đặt trong phòng là một bộ sưu tập tuyệt vời nhưng dù sao cũng không bằng hoa tươi, mặc dù có hơi mạo hiểm, nhưng vẫn phải trả cái giá đó.