Chu Nguyên nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Lý Thái Hoa, đôi mắt đã bị thời gian cùng những nỗi đau rửa trôi chỉ còn trống rỗng mờ mịt, nói: "Bà áy náy vì gϊếŧ Lý Phương."
Lý Thái Hoa lặng lẽ nhìn cậu, không đáp lại.
Nếu có sự khác biệt giữa bốn xác chết trong máng hoa và xác chết trong kênh thì đó chỉ là xác chết của Lý Phương chưa bị phá hủy nội tạng phụ nữ, cậu nói: “Bởi vì xúc động gϊếŧ chết bạn mình, bà hối hận, muốn đền bù, lại không thể quang minh chính đại cho tiền, lo người khác nghi ngờ nên nói với mẹ của Lý Phương bà cần sử dụng chứng minh thư của Lý Phương để mở cửa hàng, như vậy nếu bà trả tiền thì bà cụ sẽ nhận tiền của bà coi đó là điều hiển nhiên, bà có thể bù đắp những sai lầm của mình bằng tiền bạc.”
Nghe người đàn ông đẹp trai ở đối diện nói, Lý Thái Hoa như có ảo giác, như thể chính mình là nhân chứng.
Giọng nói khàn khàn, bà cụp mắt xuống, ánh mắt có chút ăn năn cũng có lãnh đạm, đều bị lông mi của bà chặn lại, có vẻ không rõ ràng.
Lý Thái Hoa nói: “Vâng."
Tɧẩʍ ɖυệ vỗ bàn, chỉ vào bốn bộ quần áo, nghiêm túc hỏi: "Những bộ quần áo này có phải là quần áo của nạn nhân không?"
"Đúng."
“Tại sao bà lại mặc quần áo của nạn nhân?” Tɧẩʍ ɖυệ cau mày hỏi.
Lý Thái Hoa im lặng không nói.
Trong cuộc thẩm vấn sau đó, mặc dù Lý Thái Hoa phải trả lời tất cả các câu hỏi nhưng bà ta luôn trả lời một cách máy móc.
Đúng.
Không phải.
Tɧẩʍ ɖυệ cảm thấy nếu cứ hỏi như vậy thì không thể hỏi thêm được nữa, nên trước tiên chỉ có thể đưa Lý Thái Hoa trở về tổng cục.
Cục thành phố Thanh Châu, Văn phòng Cục Điều tra Hình sự.
Tɧẩʍ ɖυệ dựa vào ghế văn phòng liếc mắt nhìn Chu Nguyên đang ngồi bên cạnh: "Khi nào thì đi thẩm vấn?"
“Chờ đã.” Chu Nguyên nói.
Tɧẩʍ ɖυệ liếc cậu một cái, có lúc anh cảm thấy anh và Chu Nguyên phối hợp rất tốt, nhưng có lúc lại cảm thấy
không đoán được cậu đang nghĩ gì.
Và những gì anh ấy có thể biết là do Chu Nguyên đang cố gắng hết sức để điều chỉnh nhịp điệu phù hợp với tiết tấu của anh.
"A Nguyên, tại sao Lý Thái Hoa lại mặc quần áo của người chết? Bà ta thực sự có sở thích đối với đồng phục sao?"
Tɧẩʍ ɖυệ không hiểu được nguyên nhân ở đây: “Nghiện sưu tập vật phẩm chiến thắng?"
Cậu từ trong túi lấy ra hai viên bạc hà, Chu Nguyên ném cho Tɧẩʍ ɖυệ một viên, xé một viên nhét vào miệng mình.
Vị the mát của bạc hà bùng lên trong miệng cậu ngay lập tức, khiến cậu gom hết những suy nghĩ trong ngày.
"Bà ấy ghen tị."
Sau khi Lý Thái Hoa bị ốm và bị cắt bỏ các cơ quan nội tạng nữ, cơ thể và tinh thần của bà đã rơi vào tình trạng nguy kịch.
Cố tình vào lúc này, Lưu Văn lại quạt lửa vào điểm mấu chốt này, chán ghét bà ấy già nua, chán ghét bà ấy không đủ hấp dẫn, chán ghét bà ấy kém cỏi so với những nữ nhân khác ...
Lúc này, Lý Thái Hoa ghét những người phụ nữ xen vào hôn nhân của người khác, đồng thời ghen tị với sự mới mẻ của họ.
Ngay cả một bộ trang phục đơn giản cũng có thể thu hút nam giới.
Vì vậy, bà ấy đã cởϊ qυầи áo của phụ nữ và giấu chúng di.
Trong đêm khuya tĩnh lặng bắt ấy thường mặc lại những bộ đó, giả vờ rằng mình là một trong những cô nhân tình có thể dễ dàng quyến rũ những người đàn ông khác, không quá già, nhưng vẫn quyến rũ ...
Nghe thấy ý kiến của Chu Nguyên, Tɧẩʍ ɖυệ rùng mình, cau mày: "Tuy ghét tiểu tam, nhưng cũng mong rằng mình sẽ được yêu như tiểu tam, đây có phải là biếи ŧɦái không?"
“Chẳng lẽ không phải sao?” Ngón trỏ gõ vào mặt bàn, mùi bạc hà thấm vào miệng, dần dần nhạt đi, chỉ còn lại dư vị ngọt ngào lăn tăn, giống như tất cả tình cảm trên đời này đều nồng nàn thuở ban đầu, thời gian trôi qua, có người dập lửa tro tàn, có người nhen lửa cháy lên, quay đầu khói bếp lượn lờ, sống cuộc đời cơm áo gạo tiền.
Tốt hay không, chính mình biết.
Hai người yên lặng ngồi trong văn phòng hồi lâu.
Một tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ bầu không khí im lặng, Tɧẩʍ ɖυệ trả lời điện thoại: “Ngụy Nhung, tình hình của các em thế nào?"
Tại sân bay nơi mọi người đến và đi, những du khách đang bắt máy bay thỉnh thoảng nhìn lại.
Hứa Tiểu Ca, Ngụy Nhung và những người anh em khác chạy đến cùng nhau bao vây Lâm Như Huy.
Trận thế lớn đến mức thu hút người xem vây quanh.
Lâm Như Huy mặt không chút máu, môi run lên vì tức giận: “Các người không có quyền hạn chế việc đi lại của tôi, tôi cần phải đến một cuộc họp rất quan trọng, nếu cuộc họp này bị gián đoạn, tổn thất sẽ là một khoản mà các người có thể không đủ khả năng chi trả!”
Ngụy Nhung ngoáy ngoáy lỗ tai: “Chúng tôi không có khả năng thanh toán, nên tôi tính đưa anh về trong cục, để cho sếp của tôi trả tiền, anh ấy có tiền."
Lâm Như Huy tức giận đến mức muốn động thủ, nhưng những người đàn ông xung quanh lập tức quét ánh mắt về phía anh khiến mọi người kinh hãi.
Có vẻ như muốn nói, nếu muốn động tay động chân, sau đó chúng tôi sẽ nghiền nát anh.
Người đông thế mạnh, thật sự rất ghê gớm.
Lâm Như Huy hạ tay, lấy điện thoại di động ra: “Tôi đi tìm luật sư kiện các anh cảnh sát lạm dụng quyền lực."
Ngụy Nhung trợn tròn mắt: “Trong văn phòng của chúng tôi có một luật sư hợp tác, tỷ lệ thắng rất cao, có cần tôi giới thiệu không?"
Lâm Như Huy nhìn chằm chằm vào Ngụy Nhung, cắn răng căm hận: "Muốn mang tôi đi, ít nhất cũng phải nói cho tôi biết, tôi đã làm sai cái gì? Cứ không minh bạch như thế này cũng không thể bị bắt đi!"
Ngụy Nhung lấy điện thoại di động ra gọi cho Tɧẩʍ ɖυệ, sau khi nói lời yêu cầu của Lâm Như Huy, cô bật điện thoại di động nói: "Anh Lâm, sếp của chúng tôi nghe nói anh rất tò mò về lý do tại sao anh lại bị bắt đi, vì vậy anh ấy quyết định chính miệng nói cho anh, phiền thoái anh chăm chú lắng nghe một chút.”
Cả nhóm duy trì khóa nghiêm ngặt và đứng xếp hàng, hướng ra khỏi sân bay.
Mà Lâm Như Huy nghe thấy giọng nói một người đàn ông bên điện thoại di động mà Ngụy Nhung đang cầm.
"Đến, đến, anh Lâm, anh có nghe thấy tôi nói không?"
Lâm Như Huy mặt đen như than, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ừ."
"Được, vậy tôi bắt đầu nói, anh nhất định phải bình tĩnh, có thể hứa với tôi không?"
"..." Lâm Như Huy muốn chạy trốn, nhìn đám cảnh sát đang cười nhạo xung quanh, đáy lòng trào ra một cảm giác bị sỉ nhục, anh gầm gừ: “Tốt hơn hết là anh nên có lý do, nếu không tôi sẽ để tất cả các bạn ăn đủ.
ở đầu bên kia điện thoại, Tɧẩʍ ɖυệ bật cười khi nghe thấy lời của Lâm Như Huy:
"Đang nói chuyện gay gắt với tôi sao?"
Lâm Như Huy: "..."
Tɧẩʍ ɖυệ: "Anh có thể bình tĩnh nghe lý do không?"
“Nói đi.” Lâm Như Huy gầm gừ.
Tɧẩʍ ɖυệ: "Được rồi anh bạn, đừng cáu gắt như vậy, rất dễ vỡ mạch máu, tôi sẽ nói cho anh biết ngay bây giờ."
"Ba mẹ của anh nói rằng anh là một người con trai bất hiếu."
Những lời này vang vọng những người xung quanh.
Vẻ mặt Lâm Như Huy lập tức đông cứng lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Còn Tɧẩʍ ɖυệ đang ở trong văn phòng sở cảnh sát, cúp điện thoại, cười nhìn Chu Nguyên.
Anh ta nói: “Anh chàng đột nhiên ngừng nói, anh ta có phải căng thẳng không?”
Nhìn Tɧẩʍ ɖυệ cà lơ phất phơ không đứng đắn, Chu Nguyên xoa xoa thái dương, đồng tình như đang dỗ một đứa trẻ: "Hẳn là vậy."