Cá đói, khi gặp mồi câu, thường bỏ mặc tất cả, đói đến mức lao vào.
Lý Tuấn là một con cá như vậy, nghe lời Chu Nguyên, không khỏi lắc đầu: “Có lẽ không có.”
“Tôi muốn nghe một câu trả lời chính xác.” Chu Nguyên nhìn cậu ta: “Cậu nghĩ lại xem.”
Lý Tuấn thấy lạ, Chu Nguyên hỏi thăm chị gái mình, hơn nữa còn hỏi chuyện chị có bạn trai không, lẽ nào muốn theo đuổi chị gái, dù sao thì gia đình cậu ta cũng có nhiều tiền, số người muốn với nhà họ nhiều không đếm được.
Đột nhiên nghĩ đến mức độ này, Lý Tuấn nở một nụ cười ranh mãnh, lại lắc đầu và nói: “Khả năng cao là không, bởi vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy chị gái mình và những người con trai khác cùng nhau.Tuy nhiên, tôi không thể hoàn toàn đảm bảo điều đó, dù sao tôi cũng không để ý đến chị ấy lắm. Anh cảnh sát, nếu anh hỏi chị gái tôi có bạn trai không, không phải là muốn định theo đuổi chị gái tôi sao? “
Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt tự sướиɠ lại còn ngó lơ mọi thứ, im lặng một lúc, sau đó gật đầu: “Đúng.”
Câu trả lời này giải phóng cảm giác kiềm chế ban đầu của mày bé, có lẽ là cảm thấy Chu Nguyên sẽ nịnh nọt cậu ta vì chị gái, bắt đầu cảm thấy có chỗ dựa nên không còn sợ gì.
Vậy mà cậu ta lại dám tỏ ra hiểu biết giơ tay vỗ cánh tay Chu Nguyên, nhỏ giọng nói: “Anh giúp tôi lấy tài sản, tôi giúp anh theo đuổi chị gái. Để tôi nói cho anh biết, chị gái ta rất xấu hổ.”
Chu Nguyên nhướng mày, cậu không cảm thấy Lý Phương là người hướng nội sau nhiều lần tiếp xúc với Lý Phương, thay vào đó, cậu cảm thấy Lý Phương là một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập và vững vàng, đối mặt với cảnh sát cũng vững chắc như núi.
Cậu giả vờ tò mò: “Chị gái cậu rất xấu hổ? Sao lại rất xấu hổ?”
Cho dù Lý Tuấn kiêu ngạo độc đoán, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, bản tính của một đứa trẻ vẫn được bảo tồn.
Nghe thấy chủ đề mà mình nói ra được phản hồi, cậu ta như một đứa trẻ được nhận giấy khen, không nhịn được mà khoe thành tích của mình với người khác.
Cậu ta cười toe toét và nói: “Chính là rất xấu hổ. Haizz, tôi và anh có lẽ có khoảng cách thế hệ, có lần tôi đã từng đi dạo với chị gái của mình, cô ấy đã đỏ mặt khi nhìn thấy một anh trai đẹp trai, là tôi phát hiện, tai chị đỏ hết cả rồi.”
Cuối cùng, cậu ta nhìn về phía Chu Nguyên, nói “chậc chậc”: “Tôi nghĩ chị gái tôi có lẽ thích những anh chàng đẹp trai, đừng lo lắng, anh đẹp trai như vậy, chị gái tôi có lẽ thích anh hơn, anh có cơ hội rất lớn!”
“Đi dạo? Đi dạo ở đâu?”
“Khu biệt thự Thiên Tinh, chúng tôi thỉnh thoảng đi sang đó, thỉnh thoảng buồn chán, chị tôi sẽ dẫn tôi đi dạo, sau đó sẽ gặp anh trai đó.” Lý Tuấn lo lắng Chu Nguyên không biết, liền ra hiệu vị trí căn nhà: “Chính là căn nhà cùng dãy với nhà tôi, anh trai ở căn nhà cuối cùng.”
Chu Nguyên nhận ra người mà Lý Tuấn đang nói tới có lẽ là Hứa Lương, cậu cau mày hỏi: “Chị gái cậu quen anh trai đó?”
“Tôi không biết.” Lý Tuấn phủ nhận: “Mỗi lần gặp chị gái đều gật đầu chào người ta, nhưng không nói một lời, anh nghĩ đây là người quen à? Anh cảnh sát, đừng nói là anh cảm thấy chị thích người khác, anh sẽ từ bỏ chứ?”
Chu Nguyên không trả lời.
Lý Tuấn không hiểu được suy nghĩ của cậu, còn tưởng rằng cậu đang lo lắng cho chị gái, giơ tay ra muốn vỗ người Chu Nguyên, nhưng Chu Nguyên đã ngăn lại, nắm tay cậu ta, nhìn cậu ta lạnh lùng hỏi: “Câu hỏi đầu tiên đã được hỏi xong, vẫn còn một câu hỏi thứ hai.”
Rõ ràng trò chuyện rất vui vẻ, Lý Tuấn còn tưởng có thể thu nhận Chu Nguyên làm thuộc hạ của cậu ta, làm hậu thuẫn vững chắc, sau này xuất binh đánh nhau, có cậu ở đó không ai dám chống lại mình.
Nhưng làm sao cậu nói trở mặt là trở mặt ngay!
Lý Tuấn hơi sững sờ, cảm thấy không thoải mái khi bị nắm tay, cố gắng thoát ra, tức giận hỏi: “Chú cảnh sát, tính hay thay đổi như thế không thể theo đuổi chị tôi đâu. Hừ, câu hỏi thứ hai là gì, nhanh lên, anh phải nhớ câu trả lời của tôi, phải giúp tôi tìm được luật sư giỏi nhất, giao tài sản thừa kế ra đây!”
Chu Nguyên không trả lời cậu ta, xéo hai cậu bé vẫn đang đợi họ cách đó không xa, sau đó lại dán mắt vào Lý Tuấn, thấp giọng hỏi: “Cái chết của Tiền Quân, có phải liên quan tới cậu không?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Lý Tuấn liền dài ra, giống như một con nhím bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dựng lên áo giáp gào thét: “Không phải việc của tôi, là nó tự mình nhảy khỏi tòa nhà, liên quan gì tới tôi!”
Chu Nguyên lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu phủ nhận là cậu đúng chứ?”
“Là nó tự mình nhảy khỏi tòa nhà, đâu phải do tôi không đẩy nó, anh đang nghi ngờ tôi à?” Lý Tuấn tức giận đến mức nhảy dựng lên: “Anh nghi ngờ rằng tôi là hung thủ, hừm, tôi sẽ không giúp anh theo đuổi chị gái đâu, tôi cũng không cần người như anh giúp tôi tìm luật sư! “
“Thật sao?” Chu Nguyên cười tủm tỉm: “Yên tâm, tôi cũng sẽ không giúp cậu.”
Vốn dĩ chỉ là do nóng giận mà buột lời nói, lúc nhỏ Lý Tuấn tức giận mất bình tĩnh, muốn gì được nấy, cứ nghĩ Chu Nguyên có âm mưu, sẽ đáp ứng nhu cầu của mình, chỉ cần mặc kệ, không ngờ kết quả không theo kịch bản của cậu ta, ngay lập tức hơi lo lắng.
Lý Tuấn nhìn Chu Nguyên đang chuẩn bị rời đi, vội vàng kêu lên: “Này, tôi chỉ là tức giận nên mới nói thế, anh thật sự sẽ không giúp tôi sao?”
Chu Nguyên đứng yên, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười châm chọc:
“Rất tiếc, tôi đã xem nó là thật. Không giúp.”
Lời nói vừa dứt, cậu đi về phía tòa nhà dạy học, cậu đã hẹn gặp hiệu trưởng của trường, chuẩn bị hỏi lại tình hình của sự việc của Tiền Quân.
Còn Lý Tuấn ở đằng sau vì bị từ chối, tức giận đạp đổ thùng rác bên cạnh, rác bay tứ tung, khiến khắp nơi đầy rác hôi thối, nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Nguyên bước vào văn phòng, vẻ mặt thù hận.
Muốn giật tóc, muốn đánh cậu, muốn nhốt cậu trong toilet uống nước toilet...
Hai người bạn của Lý Tuấn nhìn thấy Chu Nguyên rời đi, rồi lại thấy hành vi Lý Tuấn vò đầu bứt tóc, họ vội vàng chạy tới hỏi Lý Tuấn chuyện gì đang xảy ra, Lý Tuấn hung ác nhìn chằm chằm về phía Chu Nguyên rời đi: “Tao muốn dạy anh ta một bài học!”
Mà bên kia, Chu Nguyên gõ cửa tiến vào phòng hiệu trưởng, bởi vì trước khi đến cậu hẹn trước, hiệu trưởng tiếp đón Chu Nguyên rất nồng hậu, vừa có đồ ăn nhẹ vừa có trà nóng, nhưng chỉ có không trực tiếp nói vào vấn đề.
Chu Nguyên không có tâm trạng làm quen với anh ta, đi thẳng vào chủ đề, hỏi: “Hiệu trưởng Trương, tha thứ tôi tự nhiên đến làm phiền anh, chuyện Tiền Quân vừa chuyển đến trường của anh mấy tháng đã nhảy lầu tự tử, cho hỏi anh có biết lý do không?"
Hiệu trưởng vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, vội vàng lắc đầu: “Đứa nhỏ này thật đáng tiếc, là cây giống tốt, tuổi còn nhỏ chịu nhiều áp lực, lúc nào cũng cảm thấy điểm không cao lắm, đều trách do tôi không phát hiện tâm lý áp lực của cháu bé kịp thời, mới khiến bi kịch xảy ra. Sau khi chuyện này xảy ra, trường chúng tôi đều sẽ rút thời gian hai tiết mời bác sĩ tâm lý tới dạy học sinh, để học sinh giải toả áp lực..."
Sau khi nói một đống, cuối cùng vẫn không nói ra điều mà Chu Nguyên muốn biết.
Thầy hiệu trưởng này cũng là người từng thấy sóng to gió lớn, biết không thể đắc tội công an, nhưng cũng không thể bôi nhọ thanh danh của trường, đổ lỗi cho mọi thứ là áp lực học hành, áp lực ai ai cũng có, nhà trường có trách nhiệm, nhưng không cần ra mặt, dùng một câu, nhà trường nhảy lầu vì áp lực là tốt nhất.
Chu Nguyên muốn tiếp tục hỏi, nhưng hiệu trưởng Trương đột nhiên nhận được điện thoại, quay đầu lại xin lỗi nói đi họp.
Mặc dù biết đó là một cái cớ, nhưng Chu Nguyên vẫn rời khỏi phòng hiệu trưởng, định quay lại phòng làm việc.
Nhưng vừa rời khỏi phòng hiệu trưởng, một giáo viên già đã chặn cậu lại trong tòa nhà văn phòng, kéo Chu Nguyên vào trong khu rừng nhỏ của trường.
“Khi tôi đi ngang qua văn phòng hiệu trưởng, tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện của cậu với hiệu trưởng, cậu có phải là cảnh sát không?” Giáo viên già trông chừng sáu mươi tuổi, nói: “Cậu đến đây để hỏi về chuyện Tiền Quân?”
Chu Nguyên gật đầu.
“Tôi là giáo viên dạy ngữ văn của Tiền Quân, Từ Châu Quốc” Giáo viên già thở dài, lắc đầu vô cùng đau đớn: “Ồ, mặc dù thằng nhóc đó vừa chuyển tới, nhưng lên lớp rất nghiêm túc, lúc hết giờ sẽ tới hỏi tôi câu hỏi, vì vậy tôi biết đứa trẻ đó.”
“Thầy Từ, thầy gọi tôi tới đây, là muốn nói cho tôi chuyện về Tiền Quân?”
Giáo viên già gật đầu, nghĩ đến cảnh Tiền Quân nằm trên vũng máu, đã khó ngủ, khó ăn, nút thắt này mỗi ngày một khó chịu hơn, nhưng nhà trường ra mệnh lệnh là không được nói về chuyện này, nếu không mọi người đều không gánh nổi.
Con trai của Từ Châu Quốc cũng đang giảng dạy tại trường, không ngoài dự đoán, nửa năm nữa sẽ thẳng chức lên làm trưởng khoa.
Nhà trường lấy con trai ông ấy làm “con tin”, đe dọa ông ấy phải giữ mồm giữ miệng, nếu không con ông ấy đừng hòng ở lại trường nữa.
Đã bao nhiêu ngày đêm kể từ khi Tiền Quân rời đi, Từ Châu Quốc trằn trọc bấy nhiêu ngày đêm, có lúc nhắm mắt lại thấy bố của Tiền Quân cầm ảnh thờ của Tiền Quân đến trường nói chuyện, muốn thương lượng, muốn đền bù, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể để nhà trường trốn tránh trách nhiệm đẩy trách nhiệm lên gia đình, khiến một gia đình tan vỡ.
“Cảnh sát, Tiền Quân không nhảy lầu vì áp lực.” Từ Châu Quốc nhìn trái nhìn phải, đảm bảo rằng không có ai xung quanh mới căng thẳng, hạ giọng nói: “Khi Tiền Quân nhảy khỏi tòa nhà, nó đã để lại một bức thư tuyệt mệnh.”
Chu Nguyên hơi kinh ngạc, nhướng mày: “Ở đâu?”
“Có lẽ đã bị tiêu hủy rồi, dù sao nội dung bức thư tuyệt mệnh này cũng không có lợi cho nhà trường.” Từ Châu Quốc thở dài lần nữa: “Thư tuyệt mệnh do học sinh ở ký túc xá của Tiền Quân tìm thấy, nhưng lại giao cho tôi, tôi nhìn xong rất ngạc nhiên, lập tức tôi đưa nó cho hiệu trưởng. Vốn nghĩ rằng hiệu trưởng sẽ xem xét vấn đề này nghiêm túc, nhưng sau khi hiệu trưởng đã gọi phụ huynh của những đứa trẻ đến, mở một phòng họp nhỏ, sau khi ra ngoài, Tiền Quân vẫn đang trong bệnh viện để cấp cứu hiệu trưởng lại gọi tất cả giáo viên của chúng tôi, yêu cầu chúng tôi giữ im lặng về vấn đề này, còn... Cảnh báo tôi không được tìm việc để làm, gây rắc rối cho con trai tôi.”
Chu Nguyên cau mày, cậu nói: “Thầy Từ, thầy hãy nói đi, giải thoát bản thân khỏi chuyện này.”
Từ Châu Quốc ngước nhìn cậu, gật đầu, buồn bã nói: “Cha mẹ của những đứa trẻ đó đã quyên góp tiền cho trường để xây dựng tòa nhà, vì vậy hiệu trưởng đã giữ chuyện này lại. Nhưng trong lòng tôi lại không thể vượt qua rào cản này, tôi làm giáo viên hàng chục năm, từ trước tới nay luôn thẳng thắn, dùng tâm dạy người, nhưng không ngờ đến tôi lại xảy ra chuyện như này... Loại súc sinh.”
Nói đến chuyện kích động, Từ Châu Quốc nắm chặt tay, cảm thấy có chút phẫn nộ bất bình: “Thư tuyệt mệnh của đứa trẻ nói rằng vì bị bắt nạt, bị giật tóc nắm đầu, nhốt trong nhà vệ sinh uống nướ© ŧıểυ, còn cố ý cởϊ qυầи cho mọi người nhìn... Không thể chịu đựng được nên mới nhảy khỏi tòa nhà, tôi vẫn nhớ câu cuối cùng trong bức thư tuyệt mệnh của đứa trẻ, nó nói: “Khi còn là con người, tôi không dám chống lại, tôi muốn biến thành một con ma kéo họ xuống địa ngục..."
Nói đến đây, Từ Châu Quốc thực sự đã khóc.
Người ta nói đàn ông không dễ khóc, mấy chục năm nay ông ấy chưa từng khóc, nhưng giờ phút này lại khóc trong lòng, tự than oán bản thân.
Ông ấy vì quá kích động mà tay chân khẽ run rẩy: “Tôi cũng không ngờ, đứa nhỏ như vậy ,lại có thể làm ra chuyện như vậy.”
Đôi mắt ông giáo già đầy bối rối, đôi mắt đỏ hoe, trông rất buồn một cách lạ thường.
Chu Nguyên giưo tay ra vỗ vai ông ấy, chậm rãi nói: “Cám ơn thầy Từ, chuyện tiếp theo hãy thầy buông bỏ đi, tôi sẽ khiến họ nhận được sự trừng phạt.”
Sau khi rời khỏi khuôn viên trường, di động của Chu Nguyên vang lên, là Tɧẩʍ ɖυệ.
Tɧẩʍ ɖυệ nói với cậu: “Tôi đã gọi cho vợ cũ của Tiền Đông, cô ấy dường như không biết rằng Tiền Đông đã chết. Tuy nhiên, cô ấy cung cấp manh mối rằng, mười ngày trước khi Tiền Đông qua đời, từng trở về quê nhà, mang cho vỡ cụ và bố mẹ một ít tiền, còn mang theo một chiếc hộp lạ về, nói rằng khi anh ta chết, để vợ cũ thừa kế. Vợ cũ của anh ta cho rằng đó là một trò đùa, không ngờ anh ta lại đột ngột chết thật.”
Chu Nguyên hơi sững sờ, sau đó nghe được Tɧẩʍ ɖυệ nói: “Đêm dài lắm mộng, bây giờ tôi phải đi một chuyến về quê của Tiền Đông, hiện tại mọi chuyện trong đội đành dựa vào cậu... A Nguyên, chú ý an toàn, nếu khi về tôi thấy cậu lại tự dày vò chính mình, đừng nghĩ đến việc rời khỏi giường.”