Một tuần sau, vết thương của Tống Dữ Tinh đã khỏi hẳn. Chuyển vào ở chung với Lục Tứ được một tháng, hai người họ cũng chính thức hẹn hò, bây giờ đang là giai đoạn tình nồng ý mật, cứ ngỡ rằng Tống Dữ Tinh chắc chắn sẽ không quay về kí túc xá trường nữa.
Ai ngờ, sáng hôm sau, Lục Tứ đang làm bữa sáng trong bếp thì thấy Tống Dữ Tinh kéo vali xuống tầng một. Hắn vội vàng tắt bếp, hấp tấp cản cậu lại.
"Sáng sớm em định đi đâu đấy?"
Tống Dữ Tinh khẽ nhíu mày một cái, "Về kí túc xá ở, hết một tháng rồi, em còn ở đây làm gì?"
Lục Tứ nghe xong thì mặt đen thui, ở kí túc xá còn có cái tên Lâm Đình Hiên kia, hắn tuyệt đối không cho phép Tống Dữ Tinh ở chung một chỗ với y, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì, hắn không rộng lượng như vậy đâu.
Chắc là Tống Dữ Tinh cố ý đây mà.
Trong cơn tức giận, Lục Tứ thẳng tay vác người lên vai, đi nhanh về phòng ngủ. Kết quả là, bữa sáng còn chưa ăn, hắn bắt nạt người ta qua giờ ăn trưa, cuối cùng Tống Dữ Tinh khóc lóc thề không chuyển đi, giọng cũng khàn đặc. Sau đó Lục Tứ mang vali lên cho cậu, mới phát hiện ra bên trong trống không, chẳng có gì.
Tống cục cưng không hề có ý muốn dọn ra ngoài.
Vì vậy, cuộc sống ở chung tiếp tục.
Những gì Tống Vân Tu tiên đoán nay đã trở thành sự thật, sau khi người anh em của hắn có được một danh phận thì cái đuôi cũng vểnh hết lên trời.
Kỉ niệm bảy ngày yêu nhau, Lục Tứ cũng khoe lên vòng bạn bẽ, kỉ niệm một tháng hắn cũng khoe, bất kể là ngày gì thì hắn cũng có thể tìm được lý do để phát cơm chó, hận không thể khiến cho tất cả mọi người trên thế giới này đều biết.
Tốt lắm, bạn chung của Tống Vân Tu và Lục Tứ đều biết rằng em trai của anh bị Lục Tứ câu mất.
Ngay cả việc Tống Dữ Tinh gọt táo cho hắn, bóc quả cam cho hắn, hắn cũng phải chụp hình gửi Tống Vân Tu, như một con khổng tước xòe đuôi, khoe mẽ kinh hồn.
Cuối cùng, Tống Vân Tu không chịu nổi nữa, chặn Lục Tứ luôn. Cái đồ không biết xấu hổ đã cướp em trai của anh thì chớ, lại còn rêu rao với anh hằng ngày, ai mà nhịn nổi!
Sau hai tháng, phương thức ở chung của Tống Dữ Tinh và Lục Tứ có thay đổi, nhưng thay đổi không nhiều.
Tống Dữ Tinh vẫn là Tinh ca kiệt ngạo bất tuân thích tự do, nhưng mỗi lần cậu muốn ra ngoài lêu lổng cùng đám hồ bằng cẩu hữu thì đều bị Lục Tứ bắt tại trận rồi hung hăng dạy dỗ. Bị dạy cho ngoan, Tinh ca sẽ khóc lóc xin Lục Tứ tha thứ, ngoài miệng thì bảo sau này không dám nữa, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm lần sau vẫn đi.
Tinh ca sai rồi, nhưng Tinh ca không sửa đâu.
Mỗi ngày trời mưa, đùi phải đã từng bị thương của Tống Dữ Tinh sẽ rất đau, có những khi thuốc giảm đau cũng vô ích, đau đến nỗi cả đêm cậu không ngủ được. Cậu vẫn sẽ chịu đựng, cậu đã chịu đựng nhiều năm rồi, không có gì to tát cả.
Hoặc có lẽ là do Lục Tứ nuông chiều cậu, lúc nào đau quá, cậu sẽ ôm eo người đàn ông, đỏ mắt đáng thương kêu đau. Lục Tứ đau lòng khôn nguôi, ôm cậu vào ngực nhẹ giọng dỗ dành, Tống cục cưng đau không ngủ được, hắn cũng không cần ngủ luôn.
Vì thế, hắn còn đi học đấm bóp, mỗi khi Tống cục cưng đau chân, hắn sẽ kiên nhẫn đấm bóp cho cậu.
Không biết do cảm động hay do đau, mắt Tống Dữ Tinh đầy nước, nhìn chằm chằm gò má anh tuấn của người đàn ông, "Lục Tứ, sao anh lại tốt như vậy chứ."
Động tác của Lục Tứ dừng lại, hắn cười một tiếng, trìu mến hôn lên đôi mắt đỏ ửng của thanh niên.
"Giờ mới biết sao."
Ban ngày, Tống Dữ Tinh phải đi học, Lục Tứ phải đi làm, không có thời gian ở bên nhau mấy. Lục Tứ dậy tương đối sớm, ngoài chạy bộ tập thể dục ra thì hắn còn một trọng trách cao cả nữa là làm bữa sáng cho Tống Dữ Tinh. Đây vốn dĩ là công việc của thím Vương, nhưng từ lần trước nấu cho Tống Dữ Tinh, công việc này trở thành của hắn.
Tống Dữ Tinh ngái ngủ, có lúc dậy sớm, rửa mặt xong thì mơ màng đi đến phòng bếp, ôm eo Lục Tứ từ phía sau, cùng hắn làm bữa sáng, như một chú mèo con dính người. Lục Tứ sẽ dừng công việc trong tay lại, nâng cằm thanh niên lên, cùng cậu trao nhau một nụ hôn thơm mùi kem đánh răng bạc hà dưới ánh nắng ban mai.
Buổi tối, hoặc là hai người ra ngoài ăn cơm, đi dạo, hoặc là ở nhà chơi với chó với mèo, hoặc là làm ổ trên ghế salon để xem phim. Hoặc cũng có khi, Lục Tứ ở trong thư phòng làm việc, Tống Dữ Tinh ngồi làm bài tập ngay bên cạnh, xem điện thoại rồi lại kiếm trò để nghịch như cố ý trèo vào lòng người đàn ông để ngồi, táy máy tay chân, không chịu yên phận.
Kết quả chỉ có một, Tống tiểu thiếu gia tự rước họa vào thân. Nhưng đến tận bây giờ, cậu cũng không tiếp thu được bài học nào dành cho mình.
Công việc của Lục Tứ có lúc rất nhiều, thỉnh thoảng hắn phải tăng ca vào cuối ngày hoặc cuối tuần.
Khi hắn tăng ca, Tống Dữ Tinh có thể sẽ tới công ty, nhất là cuối tuần, Lục Tứ lo cậu không có việc gì làm thì sẽ ra ngoài chơi nên kéo cậu đi làm cùng mình, tự mình trông coi. Hắn ngồi làm việc trong phòng, Tống Dữ Tinh nằm trên salon vừa ăn quà vặt vừa chơi game hoặc xem phim, mệt thì vào phòng nghỉ để ngủ hoặc ngồi trong lòng Lục Tứ, không làm gì cả, chỉ ôm hắn ngủ thôi.
Các nhân viên vào phòng Lục Tứ cũng có thể nhìn thấy hình ảnh như vậy. Sếp nhà mình nghiêm túc ngồi trước bàn làm việc, trong ngực còn ôm một tiểu mỹ nhân đang ngủ say, nhìn cực kỳ gay cấn. Về sau, mọi người trong công ty mới biết, tiểu mỹ nhân kia chính là vợ nhỏ mà Lục tổng theo đuổi mãi, phu nhân tổng tài tương lai của họ.
Trợ lý Diệp tỏ vẻ, ngày nào cậu cũng phải ăn cơm chó, ăn nhiều phát ngán.
Tống Dữ Tinh vẫn luôn khiến cho người khác yêu thích, ngoại hình cậu đẹp mắt, khi cười lên nhìn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, tính cách hoạt bát sáng sủa, rất nhanh đã hạ gục nhân viên của Lục thị, nhất là các nữ nhân viên, tình thương của mẹ cứ tràn lan hết cả. Mới đầu Tống Dữ Tinh còn đàng hoàng đợi Lục Tứ trong phòng hắn, sau khi quen mọi người rồi thì tung tăng nhảy nhót bên ngoài.
Có một lần, Lục Tứ bắt được Tống Dữ Tinh chạy đến phòng nghỉ nhân viên, chơi đấu địa chủ với họ, chơi cực kì vui vẻ.
Lại có lần, Tống tiểu thiếu gia chơi đoán số uống rượu (*), chờ khi Lục Tứ tìm được thì cậu đã say quắc cần câu.
(*): Trò chơi đoán số uống rượu, hai người không nhìn nhau, đồng loạt giơ ngón tay ra để người kia đoán số, ai đoán sai sẽ bị phạt uống rượu.
Không cho cậu lêu lổng ở ngoài, cậu lại lêu lổng trong công ty. Cậu đã thích thì chỗ nào cũng có thể thành quán rượu hết!
Lục Tứ vừa giận vừa không biết phải làm sao, khiêng cậu vào phòng mình để chỉnh đốn một hồi.
Hai ngày nay, công ty có một nhân viên mới, là một cậu trai da trắng eo thon chân dài, tên Mã Gia Gia. Mặt y trái xoan, cằm nhọn, mắt thì to, có vẻ như đã từng động dao kéo, trang điểm tinh xảo hơn cả nhân viên nữ.
Mới đi làm ngày đầu tiên, Mã Gia Gia đã trúng tiếng sét ái tình với Lục tổng. Gương mặt anh tuấn, chân dài và vóc người hoàn mỹ, khí chất lạnh nhạt sang trọng, bảo sao mà tiểu 0 không chống đỡ được. Tuy nhiên, y cũng nghe nói, Lục tổng đã có bạn trai, chuyện này từ trên xuống dưới của công ty, bao gồm cả thím lao công, cũng biết, y đi nghe ngóng một hồi là có được thông tin ngay. Nghe nói, bạn trai của tổng giám đốc rất đẹp, Lục tổng cưng chiều cậu ta như tiểu tổ tông.
Người ngoài đọc được tâm tư của Mã Gia Gia, tốt bụng khuyên nhủ: "Gia Gia à, tôi khuyên cậu đừng phí sức, Lục tổng sẽ không vừa ý cậu đâu."
Trước kia cũng có tiểu 0 cố ý tiếp cận sếp của họ, kết quả lại trở thành trò cười trong công ty. Huống chi bây giờ Lục tổng đã có đối tượng, Tống thiếu gia dáng dấp đẹp mắt, tính tình vui vẻ, không chỉ Lục tổng thích mà rất nhiều nhân viên trong công ty cũng thích, dĩ nhiên họ không dám cướp người của sếp.
Nhưng Mã Gia Gia không tin, y tự tin mình có một khuôn mặt đẹp, cho rằng Tống thiếu gia trong truyền thuyết kém hơn mình. Mặt y đẹp như vậy, dáng cũng chuẩn như vậy, chắc chắn Lục tổng sẽ thích.
Vì vậy, một buổi sáng nọ, Mã Gia Gia trang điểm tỉ mỉ hết hai tiếng đồng hồ, cầm văn kiện ưu nhã đi trên hành lang công ty, cố tình ra vẻ bất ngờ gặp Lục Tứ.
Thế nhưng, Lục Tứ chỉ mải gọi điện thoại, không thèm nhìn y một cái.
"Tống cục cưng, em lại chạy đi đâu rồi?"
"Đừng lêu lổng nữa, nhanh về đây cho tôi."
Có mấy đồng nghiệp đứng hóng hớt gần đó, thấy cảnh này thì không nhịn được cười.
Nụ cười ưu nhã trên mặt Mã Gia Gia từ từ biến mất, y lạnh lùng trợn mắt với mấy người đồng nghiệp kia một cái rồi quay đầu nhìn Lục Tứ đang dần đi xa. Chắc chắn là do Lục tổng mải nghe điện thoại nên không nhìn thấy y, nếu không thì sao có thể coi thường gương mặt xinh đẹp này của y được.
Mã Gia Gia nhanh chân đuổi theo, rất "vô tình" đυ.ng vào bả vai Lục Tứ từ phía sau, văn kiện trên tay y rơi ra, người cũng ngã xuống đất theo.
"Á!"
Lục Tứ bị đυ.ng thì chỉ lảo đảo đôi chút rồi đứng vững lại ngay, cau mày không vui, "Đi đứng kiểu gì vậy?"
"Xin lỗi ạ xin lỗi ạ, tôi vội quá nên không thấy ngài..." Mã Gia Gia vừa nói vừa muốn đứng lên, nhưng lại ngã lần nữa, y nhíu mày, điềm đạm đáng yêu ngước mắt nhìn Lục Tứ.
"Lục tổng, hình như tôi bị trẹo chân rồi."
Lục Tứ: "..."
Cái người này ở đâu nhảy ra, thời đại nào rồi còn sử dụng chiêu thức cũ kĩ vậy hả?
Lục tổng lùi lại hai bước, hoàn toàn không có ý định đỡ người dậy. Nào ngờ, đúng lúc này, bả vai hắn lại bị đυ.ng cái nữa, lại "á" một tiếng, có người lại ngã cạnh hắn.
Lục Tứ: "..."
Hôm nay ăn vạ tập thể đúng không?
Nhìn người vừa ngã, Mã Gia Gia cũng sửng sốt, sao người anh em này học theo y chứ? Hơn nữa, dáng dấp người này rất đẹp mắt, sao y không biết trong công ty còn có nhân vật như vậy chứ, dĩ nhiên là không đẹp bằng y!
"Không có mắt..." Lời mắng chửi của Lục Tứ ngưng lại, vì hắn vừa nhìn rõ được người kia là ai.
Tống cục cưng, nhóc ăn vạ.
Tống Dữ Tinh nhu nhược không đứng dậy, học theo bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Mã Gia Gia, "Lục tổng, người ta ngã rồi, sao anh không đỡ người ta một chút?"
Mã Gia Gia trợn mắt, không thể tin nổi.
Lục Tứ đưa tay lên mép, che đi nụ cười trên môi, nếu ngôi sao nhỏ muốn diễn thì hắn sẽ phối hợp.
"Sao lại vô tình như vậy chứ?"
Tống Dữ Tinh hừ một tiếng trách cứ, giang hai tay ra với Lục Tứ, giương mắt nói: "Anh, ôm."
Ai có thể chịu nổi chứ, Lục Tứ cười một tiếng ngắn ngủi rồi khom người, bế cậu lên như bế trẻ con. Hắn nghiêng đầu, hôn lên cằm thanh niên một cái, "Cục cưng, ngã đau không?"
"Có... Lát nữa anh thổi cho em là được."
"Được." Lục Tứ lại cười đầy nuông chiều rồi bế cậu đi về phía thang máy, không thèm nhìn Mã Gia Gia một cái.
Mã Gia Gia vẫn giữ tư thế nhu nhược bất lực khi bị ngã, đầu óc choáng váng.
Sau đó, thanh niên được Lục tổng ôm trong lòng, mới vừa rồi còn đáng thương cực kì, một giây sau đã nở một nụ cười bất hảo với y, im lặng làm khẩu hình.
- -- Đồ đần.