Đầu Đào

Chương 37: (Chuyện cũ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hy

________________________

Chương 37 (chuyện cũ)

Phòng bệnh mở điều hòa, rèm cửa khép hờ, Lục Dịch Khanh nghiêng đầu nhìn đám bìm bìm biếc ngoài cửa sổ, phát ngốc.

Lúc bác sĩ vào còn hơi kinh ngạc một chút: "Tỉnh rồi à?" Sau đó bước nhanh đến, hỏi: "Cậu thấy sao rồi?"

Không thấy người đáp lại, bác sĩ vừa điều chỉnh tốc độ chảy của bình nước vừa lẩm bẩm: "Người đưa cậu đến lúc nãy đi rồi, hắn thanh toán hết viện phí và tiền thuốc men cho cậu luôn. Cậu phải chuyền xong hai bình nước mới có thể đi."

Lục Dịch Khanh nhìn đóa bìm bìm biếc màu tím bị gió thổi run run rẩy rẩy, dường như không còn đủ sức để bám vào bậu cửa nữa.

"Alpha của cậu có đăng kí kiểm tra sức khỏe tổng quát cho cậu, có điều..." Bác sĩ nhìn bệnh án nhíu nhíu mày: "Tuyến thể của cậu trước kia có làm giải phẫu, hồi phục cũng không tốt lắm, có ảnh hưởng nhất định đến các hạng mục kiểm tra. Bình thường thì kết quả kiểm tra tầm ba bốn tiếng sau sẽ có, nhưng trường hợp của cậu là đặc biệt, chắc phải chờ khoảng bốn năm ngày. Khi nào có kết quả chúng tôi sẽ liên lạc với cậu sau."

Bác sĩ nói một hồi, người trên giường bệnh cũng không có phản ứng, ông còn có bệnh nhân khác cần khám nên cũng không tiện ở lâu, dặn dò vài câu liền xoay người ra cửa. Lúc đi đến cửa phòng, nghe được phía sau truyền đến một tiếng "Cảm ơn" thấp thấp, ông quay đầu nhìn lại, bệnh nhân kia cũng đang nhìn ông, đôi mắt lóe lên chút ánh sáng. Bác sĩ cũng cười đáp lễ, rồi mới ra khỏi phòng bệnh.

Lục Dịch Khanh tới tối mới về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy Lục Dịch Xuyên đang cầm hòm thuốc khập khiễng đi trong phòng khách.

"Chân anh bị sao vậy?" Lục Dịch Khanh giữ lấy tay anh trai, hỏi.

"Lúc ra ngoài không cẩn thận nên bị ngã thôi." Lục Dịch Xuyên đặt cái hòm trong tay xuống bàn trà.

"Bị ngã? Để em xem thử." Lục Dịch Khanh ngồi xổm xuống, sắn ống quần Lục Dịch Xuyên, liền thấy cẳng chân quấn một vòng băng gạc, ngoài băng đã thấm máu, ước chừng cũng phải to cỡ một bàn tay.

"Hôm nay cảm xúc của mẹ không tốt, đau đầu mãi, anh đưa bà đi bệnh viện khám, lúc đến quầy thuốc mua thuốc thì bị một chiếc xe quẹt trúng." Lục Dịch Xuyên nói: "Cũng may anh phản ứng nhanh nên chỉ bị xây xát chút ít. Gần đây mạng anh bị kị xe sao?"

Lục Dịch Khanh hỏi: "Để bác sĩ xem qua chưa?"

"Ở bệnh viện không dám để mẹ biết. Chờ bà lên lầu ngủ rồi anh mới tự mình băng bó một chút."

Lục Dịch Khanh cầm hòm thuốc, dìu Lục Dịch Xuyên ngồi trên sô pha, mới bắt đầu xử lí vết thương một lần nữa. Tháo băng gạc, miệng vết thương thật lớn cứ vậy lộ ra trước mặt anh, Lục Dịch Khanh hít sâu một hơi, cố đè nhiệt ý dâng lên trong mắt xuống.

Lục Dịch Xuyên cúi đầu nhìn em trai nghiêm túc băng bó vết thương cho mình, trong lòng không khỏi có chút vui, lại đột nhiên phát hiện có giọt nước rơi xuống trên đùi mình.

Một giọt, hai giọt, không ngừng rơi xuống.

"Dịch Khanh?"

Lục Dịch Khanh không ngẩng đầu, chỉ lấy tay quẹt lung tung một phen.

"Khóc hả?" Lục Dịch Xuyên duỗi tay đẩy vai em trai làm anh ngẩng mặt đối diện với mình, đập vào mắt là đôi mắt đẫm lệ của người nọ, có chút buồn cười nói: "Khóc gì chứ? Anh đâu bị sao đâu."

"Là do em sai." Lục Dịch Khanh nghẹn ngào: "Thật xin lỗi."

Là anh tự tay đẩy cha vào ngục tù, khiến ông tuổi già cũng không được sống an ổn. Cũng là anh, đẩy anh trai vào tình thế nguy hiểm, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ sẽ mất mạng.

"Đứa nhỏ ngốc." Lục Dịch Xuyên giơ tay lau nước mắt cho em trai: "Cái sai duy nhất của em, là quá dễ dàng tin tưởng người khác. Không phải ai cũng xứng đáng hưởng thụ tình cảm của em đâu.

Lục Dịch Khanh moi tim móc phổi đưa cho Cận Hành, kết quả lại bị vứt bỏ tận hai lần. Lần đầu tiên về tình về lý đều có thể tha thứ cho hắn, lần thứ hai, khiến anh rốt cuộc hiểu rõ, trái tim chân thành của mình đặt trong mắt Cận Hành, chỉ sợ so ra còn kém hơn cả rác rưởi bên đường.

Nếu là ba năm trước đây, Lục Dịch Khanh nhất định sẽ phản kháng một câu: A Hành là ngoại lệ.

Hiện tại, anh không còn mặt mũi nào nói như vậy. Cận Hành trong mắt anh là ngoại lệ, còn anh trong mắt hắn, sợ rằng chẳng là cái thá gì cả.

Lục Dịch Khanh nhìn anh trai dịu dàng trước mắt, hỏi: "Hai người, sao lại phải làm những chuyện đó?"

Tươi cười trên mặt Lục Dịch Xuyên bị đông cứng, từ từ thu hồi nụ cười: "Lúc vừa mới tốt nghiệp, anh cũng đã từng hỏi cha vấn đề này. Anh nói, nhà của chúng ta đã rất khấm khá rồi, vì sao cha lại còn muốn thu tiền của những người đó nữa?"

"Cha nói, con người leo lên vị trí càng cao, nhìn cũng càng xa, ham muốn cũng sẽ càng nhiều."

"Có quyền sẽ muốn có tiền, có tiền, lại muốn có nhiều quyền hơn nữa. Con người, vốn dĩ là như vậy."

Lục Dịch Khanh nói: "Cũng không phải tất cả mọi người đều muốn vậy mà."

"Đó là bởi vì, đại đa số bọn họ đều là hạng người tầm thường, cả đời cũng không thể với đến tầm cao này, đương nhiên cũng không có cơ hội đòi hỏi nhiều hơn nữa. Ngoài miệng suốt ngày nói đạo lí nhân nghĩa, em liền thật sự cho rằng bọn họ vô dục vô cầu sao? Chờ bọn họ leo đến vị trí này rồi, chỉ sợ sẽ càng tham hơn so với bất kì ai."

"Dịch Khanh, em có nhớ hay không, lúc trước em muốn học y, cha vốn vẫn luôn phản đối. Là anh khuyên ông ấy buông tay, để em làm việc em thích. Quan trường là một bãi đầm lầy, vừa sâu vừa bẩn như vậy chỉ cần một mình anh nhảy vào là được, còn em, chỉ cần kiên định với lý tưởng của mình là tốt rồi."

"Lòng anh biết rõ, người nhà họ Lục gần như không một ai trong sạch, chỉ ngoại trừ em, từ đầu đến cuối cái gì cũng không biết. Chuyện lần này xét đến cùng, cũng không thể trách em được."

Lục Dịch Xuyên nói: "Vậy nên, anh cho phép em thương tâm, nhưng không cho phép em tự trách. Tất cả mọi chuyện, không thể trách em."

Lục Dịch Xuyên không thể nói là do cha gieo gió thì gặt bão, cũng không thể để em trai cõng gông xiềng tội lỗi. Nếu thật sự muốn trách, anh nên tự trách chính mình, ngay từ đầu đã không ngăn cha làm chuyện sai trái, tự trách mình quá phận nghe lời, chẳng phân biệt đúng sai.

Cục diện hôm nay của Lục gia, âu cũng là báo ứng.

Cận Hành nhận được điện thoại thông báo người hắn đưa đến lúc sáng đã xuất viện. Hắn hỏi nhiều thêm vài câu về tình trạng của Lục Dịch Khanh, bác sĩ ở đầu kia nói: "Tôi thấy sắc mặt cậu ta sau khi truyền dịch xong vẫn không tốt lắm, có đề nghị nằm viện theo dõi vài ngày nhưng lại bị cự tuyệt, thậm chí lúc đi cậu ta cũng không đến nhận thuốc."

Cận Hành cúp máy, muốn gọi cho Lục Dịch Khanh hỏi thăm một chút, nhưng lại nhớ đến ánh mắt căm hận của đối phương hôm nay, nên cũng đành thôi.

Lai Dương dẫn theo một bác sĩ gia đình tiến vào, đến bên Cận Hành cởϊ áσ hắn ra, trên vai có một vết đao chém dài hơn mười centimet, tuy trước đó đã xử lí sơ qua nhưng vẫn đang chảy máu.

Bác sĩ bắt đầu xuống tay xử lí vết thương, lúc được bôi cồn sát trùng, Cận Hành đau đến độ hít vào một ngụm.

Buổi chiều hắn ôm Lục Dịch Khanh ngất xỉu vội chạy đến bệnh viện, trên đường phát hiện có kẻ bám đuôi, hai chiếc xe lạ mắt đuổi theo hắn đến tận cửa bệnh viện. Lúc đó Lục Dịch Khanh hôn mê bất tỉnh, mặt trắng đến đáng sợ, Cận Hành thử ấn nhân trung* của đối phương mấy lần cũng không có hiệu quả. Xe vừa đến cổng bệnh viện hắn đã ôm người chạy thẳng đến khoa cấp cứu, nhìn Lục Dịch Khanh được bác sĩ tiếp nhận, mới an tâm đi giải quyết đám sâu bọ kia.

(Huyệt nhân trung: nằm ở vùng rãnh mũi - môi, ấn huyệt có thể trị một số chứng như hôn mê, động kinh, trụy tim mạch...)

Cận Hành và Trần Đại Xuân chạy đến bãi đậu xe vắng người gần đó, hai chiếc xe bám đuôi liền trắng trợn ép sát hai bên xe Cận Hành, muốn tiến muốn lùi gì cũng khó.

Bên đối phương có khoảng sáu người xuống xe, lăn lộn lâu gặp loại trường hợp này cũng nhiều, Cận Hành nới lỏng khớp tay, chậm rãi nắm lại thành quyền. Điều duy nhất hắn cảm thấy may mắn chính là, không kéo theo đám người này vào bệnh viện, chỉ cần Lục Dịch Khanh an toàn, là hắn có thể toàn tâm đánh đấm.

Cuối cùng sáu tên kia đều bị đánh đến răng rụng đầy đất, chính hắn cũng bị thương, bị người cắt một nhát thật sâu.

Trần Đại Xuân muốn dẫn hắn đến bác sĩ xem thử, Cận Hành lại dùng áo qua loa bịt miệng vết thương, chạy đến khoa cấp cứu.

Lục Dịch Khanh vừa lúc được đẩy ra từ phòng cấp cứu, vẫn chưa tĩnh, sắc mặt tốt hơn lúc vào một chút, trên tay găm kim chuyền nước.

Bác sĩ nói anh bị cảm nắng, Cận Hành nhớ đến dạ dày Lục Dịch Khanh mấy hôm nay cũng không tốt, liền để bác sĩ làm kiểm tra tổng quát kĩ hơn cho anh, chịu đựng bả vai đau nhức thay người sắp xếp tốt phòng bệnh, nộp viện phí, lại không dám ngồi đợi người ta tỉnh lại.

Chờ vết thương xử lí xong, Lai Dương mới sầm mặt ngồi xuống. Y phái người đi tra gốc gác của đám người theo dõi Cận Hành, nếu là trước kia, kẻ đứng sau đám người kia đã bị chụp đầu đến tận cửa tạ lỗi. Đáng tiếc, lúc này lại không thể động đến kẻ đó, đừng nói y không làm được, cho dù là cha y Lai Vinh ra tay, chỉ sợ cũng phải nhún nhường ba phần.

Sai sử đám người kia, là đương gia một tập đoàn ngang vai ngang vế với tập đoàn Cổ Lai nhà họ, lúc trước theo đuôi Lục An Chính chiếm không ít lợi. Hiện tại Lục gia tàn, tuy đã toàn thân rút lui, nhưng vẫn bị tổn thất lớn, đoán chừng đương gia kia nuốt không trôi cục tức này, mới phái người xuống tay với Cận Hành.

Cho dù biết Lục gia rớt đài thì Lai thị là người thu lợi nhiều nhất, đối phương cũng không định trở mặt với Lai thị, mềm nắn rắn buông, bọn họ muốn gϊếŧ chết Cận Hành, lại chỉ đơn giản như gϊếŧ một con kiến.

Lai Dương tự biết thế lực của mình chưa đủ để cùng những người đó đối kháng, bởi vậy điều tra rõ mọi chuyện xong lập tức đi nhờ cha y hỗ trợ. Y rất xem trọng Cận Hành, thậm chí còn có ý nghĩ chờ Cận Hành làm xong hết những chuyện hắn muốn làm rồi, sẽ bày tỏ tâm ý của mình, thành toàn ba năm niệm tưởng.

Y sẽ che chở Cận Hành, bằng bất cứ giá nào.

Đáng tiếc, Lai Vinh không có ý định sẽ giúp con trai, tập đoàn Cổ Lai ngoài mặt làm ăn đứng đắn, thực chất đằng sau trừ ma túy ra thì hàng cấm khác đều dính đến. Có tật giật mình, Lai Vinh không định lại chọc thêm một đối thủ, lỡ như đối phương chó cùng rứt giậu, đến lúc đó toàn bộ tập đoàn sẽ gặp nguy.

Lão chẳng những không có ý định giúp, thậm chí chỉ cần đối phương đưa ra yêu cầu, lão sẽ trói Cận Hành hai tay dâng đến tận cửa, tùy họ xử trí, sống hay chết cũng chẳng dính một xu quan hệ đến nhà họ Lai.

Ban đầu Lai Vinh thu nhận Cận Hành chẳng qua là muốn mượn hận ý của hắn với nhà họ Lục để lật đổ Lục An Chính, dọn chướng ngại vật trên con đường phát tài của mình. Hiện tại mục đích đã đạt được, lão đương nhiên muốn toàn thân rút lui, mọi tội lỗi đều đổ cho Cận Hành gánh.

Lai Dương nhìn thấu ý đồ của cha y, lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng như vậy.

Trầm mặc một lúc, y kéo cánh tay không bị thương của Cận Hành, nghiêm túc nói: "Hành, chúng ta xuất ngoại đi."

______________

(1)Bìm bìm biếc: