Giấc Mộng Trong Vườn Bướm

Chương 29: Phá kén (2, H)

editor: snowie

Ngọc đạo ướŧ áŧ, da^ʍ động mất hồn.

Cánh hoa thịt mỏng manh bị côn ŧᏂịŧ thô to hương đàm của Phương Tấn kéo căng ra, giống một quả đào mật bị tách ra, nước đào hồng trắng bắn tung tóe, dâʍ ɖị©ɧ trong suốt theo tiết tấu thọc vào rút ra chảy ra đáng thương vô cùng. Cửa động non mềm như thể có gân cốt chôn vùi, gốc dương v*t bó chặt, ở phía cuối hoa kính giống như có một hài tử trốn ở bên trong, coi qυყ đầυ như núʍ ѵú, đυ.ng phải liền tham lam mυ'ŧ lấy. Mỗi một lần Phương Tấn ra sức, đều bị kẹp đến mức đỉnh đầu đổ mồ hôi.

Tiểu thịt châu bị Phương Tấn xoa đến tê dại cực độ, Phượng Nhi chịu không nổi, mỗi khi công tử đưa nàng đến đỉnh cực lạc, đều là xoa viên thịt nhỏ này. Phượng Nhi hừ hừ, nếu còn tiếp tục như vậy nàng liền ra mất, nhưng căn da^ʍ côn đang đưa đẩy bên trong huy*t kia lại làm người dễ chịu đến lợi hại, nàng còn muốn nhiều hơn một chút, nhiều hơn nữa . . .

Phượng Nhi bắt đầu vặn vẹo hạ thân tránh né ngón tay tập kích, động tác uốn éo này thế nhưng lại kéo qυყ đầυ ở trong mật đạo cọ xát xung quanh, Phương Tấn không lường trước được vật nhỏ này còn có chiều thức ấy, sâu trong yết hầu “ư—” một tiếng, niệu đạo nhất thời cảm thấy chua xót, suýt chút nữa chảy ra một ít nước.

Phân thân của hắn cùng mật động của nàng như mộng và chốt chặt chẽ hoàn hảo, qυყ đầυ nâng lên hoa tâm không ngừng hút lấy, phản kháng không ngừng.

Phương Tấn hít một hơi thật sâu, bỏ bàn tay vẫn luôn ấn ở tiểu hạch ra, duỗi tay sờ soạng ở chỗ giao hợp, nhúng ngón tay vào chất nhầy mang theo tơ máu.

Hắn ngừng di chuyển, nghiền nát nhục động, đem ngón tay đưa đến trước mắt Phượng Nhi, kêu nàng mở to mắt nhìn.

"Vật nhỏ thật là xinh đẹp, mặt đẹp, nhũ đẹp, huy*t đẹp, ngay cả lạc hồng cũng đẹp."

Phượng Nhi hơi nâng eo lên, muốn cây gậy kia đâm vào sâu hơn lại nhanh hơn chút, đôi mắt mơ màng nhìn sợi chất lỏng đỏ trắng giữa các ngón tay của nam nhân, trên khuôn mặt kiều diễm lại nổi lên một nụ cười an tâm nhợt nhạt.

Phương Tấn hiểu ý vị của nụ cười kia, như yêu tinh khát máu vươn đầu lưỡi đem thứ dâʍ ɖị©ɧ lẫn máu kia cuốn vào trong miệng, cúi đầu xuống cùng nàng hôn, Phượng Nhi vươn đầu lưỡi chủ động dây dưa, nếm thử thứ mà người đàn ông đưa tới, vị ngọt và hơi tanh của riêng nàng.

"Quả nhiên . . . Không giống nhau . . ."

"Ngươi nói cái gì?" Nghe thấy nàng nỉ non, Phương Tấn tò mò.

“Ưm . . . công tử nói . . . sau khi phá thân . . . nơi đó về sau hương vị . . . liền . . . liền không giống xưa . . .” Phượng Nhi nhớ tới lời công tử nói.

Đột nhiên thân dưới Phương Tấn phát lực, nặng nề bắt đầu chín nông một sâu bạch bạch thao nàng, sự thương hương tiếc ngọc lúc trước đã hoàn toàn biến mất, Phượng Nhi đột ngột bị thao liền trở tay không kịp, huy*t nhi lại sảng khoái đến lợi hại, phần thịt mềm mại bên trong đối với sự xâm nhập tỏ vẻ hoan nghênh mãnh liệt, mỗi một chỗ nếp uốn đều căng ra một cách vui sướиɠ, dây thần kinh mẫn cảm đều được hầu hạ đến vui vẻ, một đám tranh đoạt mang đến cảm giác mất hồn trí mạng cho Phượng Nhi.

Phượng Nhi gắt gao túm lấy gối mềm trên đỉnh đầu, vòng hai chân ôm chặt lấy hông Phương Tấn, trong miệng một bên rêи ɾỉ một bên hô to,

"Không cần không cần ~ Phượng Nhi không cần ~~”

Nàng chính mình cũng không hiểu, rõ ràng thoải mái vui sướиɠ như vậy, rõ ràng so với ngón tay của công tử và môi lưỡi của Cẩm ca ca còn mang đến nhiều kɧoáı ©ảʍ tuyệt đỉnh hơn, rõ ràng còn muốn hắn tiếp tục, còn phải mạnh hơn, mau hơn càng tốt, vì cái gì vừa mở miệng lại kêu “Không cần?”

Phương Tấn vừa mau vừa mạnh thọc vào rút ra mấy chục lần rồi dừng lại, tạo cho chính mình một khoảng đệm, lại cho Phượng Nhi một cơ hội để thở dốc.

Hắn lại cúi đầu hôn nàng thật sâu, liếʍ liếʍ môi khô khốc vì thở dốc, Phượng Nhi ngoan ngoãn đón ý nói hùa, cũng duỗi đầu lưỡi nhỏ ra liếʍ hắn.

Bộ ria mép ngắn ngủn đâm vào gò má khiến Phượng Nhi ngứa ngáy, nhiệt khí ấm áp thở nhẹ bên tai làm thân thể ngăn không được run một cái, nàng dùng trừng mắt chất vấn Phương Tấn, mới vừa rồi hắn càn rỡ như vậy là vì sao, Phương Tấn nhẹ nhàng cọ trán vào trán nàng, đáp:

“Caí tên công tử đóng băng kia thế nào lại không nói cho ngươi biết, lúc ở trên giường hưởng thụ nam nhân cho ngươi sung sướиɠ, không được nhắc tới, lại càng không được nghĩ tới nam nhân khác?”

Nói chuyện xong lại là một đợt ra vào cuồng mãnh, một tay ôm lấy eo thon, côn ŧᏂịŧ ở trong lỗ hồng mà đưa đẩy, đẩy vào rút ra hồi lâu, mở ra rồi lại đóng vào, cơ thể da thịt trắng nõn của Phượng Nhi được bao phủ bởi bởi một tầng tìиɧ ɖu͙© màu đỏ, sắc mặt càng thêm đỏ bừng, mật dịch trong huy*t dâng trào cuồn cuộn, khi nện vào phát ra từng đợt tiếng phập phồng, lời nói trong miệng đã không còn mạch lạc nữa.

Phương Tấn hoàn toàn buông tay, không còn lo lắng sợ nàng đau như lúc đầu, hắn siết lấy vòng eo con kiến, giữ bắp đùi, chống đầu gối, di chuyển mông, điên cuồng cắm vào. Thấy Phượng Nhi bắt đầu thét chói tai run rẩy thân mình sắp lêи đỉиɦ, qυყ đầυ bị hoa kính xối lên dâʍ ŧᏂủy̠ nóng hổi, hắn cắn răng chịu đựng không bắn, đem cả cây rút ra, định cho nàng một hiệp nữa.

Một lúc sau Phượng Nhi vô lực buông eo, trực giác nói cho nàng biết nam nhân này còn chưa có bắn tinh, nàng có khả năng sắp phải “chịu trận” nữa, nên liền nhân cơ hội thở hổn hển cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn thấy dáng vẻ của nam nhân vừa mới cho nàng nếm thử cực lạc nhân sinh.

Đôi mắt đào hoa tràn đầy say đắm nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên sắc bén hỏi nàng:

"Vật nhỏ, nói cho ta, mới vừa rồi cắm ngươi là ai a?"

"Phương Tấn . . ."

"Phương Tấn là ai?"

Hả? Phượng Nhi không hiểu, tên hắn chẳng lẽ không phải là Phương Tấn? Hay là gọi Phương thần y? Phương thúc thúc? Phương công tử? Sau cao trào đầu óc nàng thực sự không thanh tỉnh, chưa kịp nghĩ, câu trả lời đã tự nói ra trước:

"Là ai? . . . A . . . Không muốn không muốn!"

Cây dương v*t còn chưa mềm xuống kia lại bắt đầu trướng sưng to lên một vòng, theo vòng eo của Phương Tấn trầm xuống, một tiếng phập đâm thẳng vào trong, cơ thể Phượng Nhi theo sau nảy lên một cái, cái mông nhỏ lơ lửng trên không, bị hắn tóm lấy hướng về phía da^ʍ côn kia đâm thọc.

Phượng Nhi bị thao lúc này đã biết câu trả lời chính xác, hét lên:

"Phương Tấn là . . . a . . . ưm . . . Phương Tấn là nam nhân đầu tiên của ta!"

Phương Tấn hài lòng, buông hai cái mông nhỏ nhắn đầy thịt của nàng xuống, nhưng tốc độ đưa đẩy cũng không chậm lại, hắn vươn tay chộp lấy trái mâm xôi nhỏ trên ngực nàng, nhéo nhéo một chút, Phượng Nhi trên dưới bị sờ soạng, hoa huy*t vừa mới tiết lại truyền đến sung sướиɠ ngập đầu, bàn tay nhỏ bé cào loạn xung quanh, cái đầu nhỏ lắc lắc, trâm cài tóc bay tứ tán.

Phương Tấn thật sự vừa lòng, tà tà niệm,

"Đúng vậy, thế này mới ngoan."

Hắn cũng mau tới rồi cực hạn, xương cụt cảm thấy từng trận tê mỏi, eo bắt đầu nhanh chóng giật giật, giao hợp ra từng tiếng bạch bạch kêu vang, hoa huy*t bắt đầu rêи ɾỉ. Phượng Nhi trừ bỏ lớn tiếng rêи ɾỉ cũng không thể phát ra âm thanh nào khác, chỉ cảm thấy bên trong tử ©υиɠ từng trận ngứa ngáy có chất lỏng trào ra, cảm giác nghẹn trướng từ trước cùng với ý muốn đi tiểu lại một lần nữa ập tới, nhưng niệu đạo lại giống như bị phá hỏng, không thể phun ra như bình thường, đợt kɧoáı ©ảʍ này còn hơn cả lúc nãy đang dần xâm chiếm huyết mạch toàn thân nàng.

Phượng Nhi cảm giác da^ʍ côn ở trong hoa huy*t đã xảy ra biến hóa, máu trong thân gậy lưu thông càng lúc càng mau, theo từng đợt thọc vào rút ra mà run rẩy, nàng trợn mắt muốn nhìn Phương Tấn, nhưng hắn lại dán cơ thể nóng bỏng ở trên người nàng, nghiêng đầu chôn hõm cổ nàng, ghé vào tai nàng thở hổn hển nói:

"Vật nhỏ, nhớ kỹ ta! Dùng da^ʍ động này của ngươi nhớ kỹ ta!"

Ngay sau đó là một cú thúc thật mạnh, Phượng Nhi rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, liền thét chói tai, theo sau đó là một dòng chất lỏng nóng bỏng bắn vào bên trong nàng, huyệt động non mềm của nàng, nhận được dương tinh nóng bỏng đầu tiên trong đời.