Giấc Mộng Trong Vườn Bướm

Chương 19: Ba người

editor: snowie

Phượng Nhi chung quy đã thất bại trong việc tìm ra danh tính phụ thân mình từ miệng mẫu thân.

Nhuận Nương chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói rằng trong kế hoạch tới Điệp viên tìm sư thúc để nhờ cậy, nàng ngẫu nhiên đυ.ng phải một nam tử anh tuấn đi lầm vào tiểu viện. Khi đó đầu óc nóng lên, nghĩ tương lai ở Điệp viên kiểu gì cũng bị người ta ngủ, không biết cao thấp, béo gầy, là la hay là ngựa, không bằng cùng nam tử anh tuấn trước mặt làm một phen, còn có thể lưu lại hậu nhân cho Vệ gia, vì vậy có được Phượng Nhi.

Lời này lừa Phượng Nhi còn được, chứ công tử không tin.

Công tử có chút thất vọng, thất vọng song cũng tự hỏi chính mình, hắn nhìn nữ hài này được sinh ra rồi lớn lên, chưa từng quan tâm tới thân thế của nàng, vì sao bây giờ lại tò mò.

Bất kể thân phận của mình là gì, ngày rồi cũng trôi qua, Phượng Nhi nghĩ như vậy, và cũng làm như vậy.

Giáo tập ở Quan Sư Quán tiếp tục ngày này qua ngày khác, công tử một chút cũng không giấu, dạy tất cả cho nàng, thậm chí còn dạy nàng cách đùa bỡn cửa sau của nam nhân. Phượng Nhi dường như có một thú vui mới, nàng thích nhất yêu cầu người khác quỳ ở trên giường, nàng ngồi ở phía sau, vươn hai ngón tay thăm tiến cửa sau, liên tục thọc vào rút ra, còn nhanh chóng hướng về phía túi trứng, một tay móc đồ vật ở phía dưới, sử dụng tiết tấu tương tự vuốt ve nam căn. Ngón út trắng nõn ở trong hậu đình nam tử linh hoạt tựa như một con cá chạch, nhìn nam tử bị móc quấy tới mức mặt đỏ bừng thút thít, nàng cười khúc khích đến run rẩy cả người. Rất ít nam hài mới tới huấn luyện có thể chống đỡ được bàn tay của Phượng Nhi, thậm chí một số nam quan đã treo biển hành nghề ở Lãng Nguyệt đường sau khi nghe nói cũng tới thử, nhưng cũng không kiên trì được bao lâu liền nghẹn đỏ mặt hừ hừ rêи ɾỉ, bắn đến rối tinh rối mù.

Ở phương diện này, Phượng Nhi cư nhiên chơi cũng rất giỏi, công tử thật là ngoài ý muốn, mấy lần nhìn thấy nàng dùng vẻ mặt ngây thơ mà chơi đám tiểu quan tới mức kêu lên như nữ nhân, dưới háng liền cứng rắn khó chịu.

Công tử không chịu nổi, Cẩm Ca Nhi vẫn luôn bồi bên cạnh lại càng không chịu nổi, hắn thường xuyên thắc mắc tại sao công tử không cho hắn làm loại huấn luyện này, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn cũng không còn là tiểu quan nữa rồi, đành phải mở mắt trông mong nhìn Phượng Nhi chơi những nam hài khác, chính mình siết chặt hậu đình, cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ nào đó xuống. Hắn cũng thấy bên dưới áo bào của công tử ngẩng cao rõ rệt, hắn còn có thể tưởng tượng được cảnh nam căn phấn hồng của công tử phun ra nước, nhưng công tử vẫn không nhúc nhích, hắn lại càng khó nói lời nào.

Một ngày nọ, công tử rốt cuộc không nhịn được nữa.

Tiểu tử dưới tay Phượng Nhi đã bắn hai lần, vẫn ưỡn mông mà cầu hoan với “hảo Phượng Nhi” hết lần này đến lần khác, công tử thấy thế, cũng không biết trận hỏa khí từ đâu ập tới, quát lớn một tiếng khiến tên tiểu quan kia nhất thời mềm nhũn, xách quần chạy đi. Phượng Nhi thấy công tử buồn bực, đang định hỏi xem có chuyện gì, vừa mới mở miệng, một cây gậy thịt phấn nộn đã lâu không thấy liền chọc vào trong miệng.

Mấy ngày nay nay, Phượng Nhi đã thấy qua không dưới mười nam căn, nhưng vẫn thấy cây gậy của công tử mới là đẹp nhất. Nàng cầm ở trong tay, dùng chóp mũi cùng gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ, nhẹ nhàng mổ quanh qυყ đầυ như chuồn chuồn lướt nước, lại hút khô những giọt nước tiết ra từ chỗ mã nhãn, cuối cùng đưa nó vào trong miệng mình thật sâu thật chậm rãi.

Cẩm Ca Nhi lúc này ở một bên, hắn vốn định tránh đi nhưng chân hắn lại không nghe lời, một bước cũng không nhúc nhích được, liền đứng ở cửa nhìn Phượng Nhi một tay ôm đùi công tử, vẻ mặt hưởng thụ hầu hạ căn dâʍ ѵậŧ kia, tay nhỏ còn lại tự thò vào dưới váy mình, cái mông nhỏ lắc lư qua lại, lại nghe miệng nàng uyển chuyển yêu kiều nức nở, liền biết nàng đang thủ da^ʍ.

Rốt cuộc vẫn là thiếu niên, du͙© vọиɠ lúc này đã đánh gục lý trí, gần như ngay lập tức, Cẩm Ca Nhi liền cứng đến phát đau. Hắn nhìn về phía công tử, thế nhưng vừa vặn bắt gặp ánh mắt công tử, công tử nhếch khóe miệng với hắn, sau đó lại liếc nhìn Phượng Nhi đang chăm chỉ dưới háng, Cẩm Ca Nhi giống như nhận được thánh chỉ, lập tức sải bước thẳng tới phía sau Phượng Nhi, vén váy lên chui vào.

Vào giờ phút ấy, khoang miệng của Phượng Nhi chính là tiêu hồn động của công tử, dưới váy là cực lạc cốc của là Cẩm Ca Nhi.

Cẩm Ca Nhi thực sự nghẹn đến mức khổ sở, loại khổ sở này dường như chỉ khi tiến vào thân thể Phượng Nhi mới có thể biến mất, nhưng trước khi nàng khai bao, điều này tuyệt đối không được.

Đột nhiên, cảnh tượng Phượng Nhi đùa bỡn hậu đình nam tử mấy ngày nay hiện lên trước mắt. Cẩm Ca Nhi liền thử thăm dò, vừa dùng môi lưỡi bừa bãi càn quét thịt hạch của Phượng Nhi, vừa di chuyển ngón giữa tay trái thấm đẫm dâʍ ɖị©ɧ một chút, đảo quanh lỗ hậu đang thỉnh thoảng co rút lại của nàng. Phượng Nhi còn chưa được khai mở tới địa phương này, mị hoặc kêu lên một tiếng “Ưm”, phun ra dương v*t đang vui vẻ cắm trong miệng, cúi đầu nhìn xuống.

"Làm sao vậy?" Công tử đang hưởng thụ thấy nàng đột nhiên dừng lại, tò mò hỏi.

"Cẩm ca ca hắn . . . Hắn chơi ta . . . Chơi . . . phía sau của ta . . .” Phượng Nhi thiếu chút nữa buột miệng thốt ra hai chữ “lỗ đ*t”, đối mặt với công tử giống như bạch lưu ly, nàng cảm thấy nói một chữ thô tục như vậy sẽ làm dơ bẩn lỗ tai của hắn.

“Hừ, ngươi có thể chơi với lỗ đ*t của người khác, người khác lại không được chơi của ngươi?”

Chữ mà Phượng Nhi trăm phương nghìn kế lảng tránh lại bị công tử nói toẹt ra như vậy. Nàng rõ ràng cảm giác được, khi hai chữ “lỗ đ*t” thốt ra khỏi miệng công tử, hậu đình của nàng thực sự cầm lòng không nổi mà siết lại một chút.

Chẳng lẽ chính mình thích nghe lời thô tục?

Công tử dùng gậy thịt phấn hồng vỗ nhẹ vào hai má Phượng Nhi, cúi đầu nhìn khuôn mặt trẻ con đang ngẩng lên giữa háng hắn, trong lời nói có chút nhu tình không dễ phát hiện.

“Mỗi một cái lỗ có thể cắm dương v*t vào ở trên người ngươi nhất định phải là tiêu hồn động của nam nhân, vừa vặn Cẩm Nhi thay ta dạy dỗ ngươi một chút, để ngươi trải nghiệm cảm giác bị chơi lỗ đ*t là cái cảm giác gì.”

Công tử vừa dứt lời, ngón tay giữa dũng mãnh kia của Cẩm Ca Nhi liền tiến quân thần tốc, chen vào hậu đình chật hẹp của Phượng Nhi.

Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ xa lạ khiến sắc mặt Phượng Nhi nháy mắt bừng sáng một mảnh ánh bình minh, há miệng nheo mắt, uyển chuyển phát ra một tiếng ngâm nga "Ân a" thật dài.

Côn ŧᏂịŧ phấn nộn nhân cơ hội lại chọc chọc cạy khoang miệng nàng ra, công tử xoa đầu nàng, khẽ thở hổn hển,

“Chớ quên nó, nó nhớ ngươi.”

Phượng Nhi bắt đầu một vòng quay trằn trọc mới với bảo bối phấn nộn hồng hào của công tử.

Cảnh quan dưới váy lại dị thường dữ dội.

Cẩm Ca Nhi được công tử cho phép, các cơ hậu huy*t của Phượng Nhi dần dần thả lỏng cũng lớn lao khích lệ hắn, hắn nghiêng đầu tiếp tục dùng đầu lưỡi khi dễ tiểu thịt châu đáng thương kia, ngón giữa tay trái đào hậu huy*t càng lúc càng nhanh, ngón cái thăm tiến lỗ da^ʍ thịt nhỏ đang sủi bọt dâʍ ŧᏂủy̠, cùng tiết tấu với ngón giữa nhợt nhạt thọc vào rút ra, tay phải cũng không nhàn rỗi, vói vào đũng quần mà di chuyển thật nhanh, an ủi nhị huynh đệ của mình.

Trên giường có ba người, dương v*t cùng miệng lưỡi giao nhau, tạo thành một đường thẳng.

Hôm nay không có thứ gọi là ‘khống dục’, không có sự tỉnh táo, chỉ có ba người dùng hết khả năng làm cho nhau sung sướиɠ.

Khi Phượng Nhi khóc nức nở một tiếng thật dài kết thúc, nướ© ŧıểυ nóng bỏng đã lâu chưa chảy đã phun ra cùng với dâʍ ŧᏂủy̠ ở trong miệng Cẩm Ca Nhi, công tử nghẹn đã lâu cũng nhanh bắn vào yết hầu Phượng Nhi, Cẩm Ca Nhi một bên nuốt xuống dịch thể của nanhg, một bên bắn dương tinh tràn đầy lòng bàn tay.