Trên thế giới này luôn có một loại người khiến người khác nhất kiến chung tình, đối với Bùi Nam Yên mà nói, người ấy chính là Tống Miễn, mà cậu không biết là, đối với Tống Miễn thì cũng vậy.
Bùi Nam Yên mười bảy tuổi. Bùi Nam Yên chưa phân hóa giới tính, đã có khả năng chiếm lấy sự quan tâm của Tống Miễn, chỉ có điều Tống Miễn chưa bao giờ thẳng thắn, Bùi Nam Yên cũng chưa từng được biết mà thôi.
Đại khái là chìm trong trạng thái đơn phương thầm mến quá lâu, cho nên dù bây giờ hai người đã chính thức xác định mối quan hệ, Bùi Nam Yên thỉnh thoảng vẫn cảm thấy tự ti, mãi cho đến khi Tống Miễn ôm cậu, hôn cậu, chỉ khi chạm được vào nhiệt độ của Tống Miễn, Bùi Nam Yên mới đỏ mặt âm thầm tự mình tin xác nhận.
Thật kỳ quái, Bùi Nam Yên thực ra cũng coi là một người khá tự tin, nhưng một khi nhắc đến tên Tống Miễn, Bùi Nam Yên bắt đầu lo sợ không đâu, cảm thấy bản thân không đủ tốt, cảm thấy bản thân không xứng với Tống Miễn.
Mới đầu Bùi Nam Yên thậm chí còn lo lắng Tống Miễn có thể sẽ không muốn công khai quan hệ giữa bọn họ, cho nên sau khi trở lại trường học, lúc gặp Tống Miễn cậu đều giấu đầu hở đuôi giả vờ không quen biết y như trước đây, Tống Miễn mặt không biến sắc bình tĩnh ngồi bên cạnh Bùi Nam Yên trong lòng như bị trêu ghẹo, lúc tan học vẫn tự nhiên ngồi yên ở chỗ cũ. Đợi đến phòng học bên trong chỉ còn lại hai người bọn họ, Tống Miễn mới không nhanh không chậm hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra, Bùi Nam Yên không thể làm gì hơn ngoài việc ngoan ngoãn giải thích, nhưng còn chưa kịp dứt lời đã bị Tống Miễn ở ngay trong phòng học phòng học đặt dưới thân đến trời đất quay cuồng, cả người như muốn nhũn ra, cuối cùng lúc từ trong lớp đi ra, đôi môi Bùi Nam Yên sưng tấy lên, còn phiếm chút ánh nước, nom như quả dâu tây được phủ một lớp mật ong ngọt ngào.
Quả nhiên có mấy người trời sinh đã am hiểu chuyện yêu đương, trong mắt Bùi Nam Yên, Tống Miễn vô sự tự thông chính là kẻ ấy.
Mà Bùi Nam Yên lại là loại ngốc nghếch đến mức bản thân cũng phải kinh hoàng.
Sau chuyện kia, Tống Miễn quang minh chính đại ở trong trường nắm tay cậu, ở trên đường trường ôm ấp cậu, cùng cậu đến thư viện để học, cùng cậu đến nhà ăn ăn cơm, còn rất tự nhiên mà gắp những thứ cậu không thích ăn từ trong đĩa ra...
Hình ảnh này đối với những kẻ ban đầu nghĩ hai người họ không hòa hợp, quả thực chính là sấm sét giữa trời quang. Chỉ có điều, phản ứng của người ngoài đối với hai người họ kỳ thực giống nhau, đều không quan trọng, có tin đồn gì truyền đến tai Tống Miễn, trái lại còn được hắn dùng để bắt thóp điểm yếu của Bùi Nam Yên.
Chẳng hạn như trong lớp đầy bạn học còn cố tình ngậm lấy ống hút của Bùi Nam Yên uống một ngụm trà sữa ô long ngọt ngào ấm áp, sau đó còn bày ra vẻ mặt hiếu kỳ, đưa cho Bùi Nam yên còn đang ngượng ngùng một tờ giấy, biết rồi mà còn giống như những người khác hỏi cậu tại sao cho Tống Miễn uống một miếng trà sữa mà lại đỏ mặt, sau đó dưới ánh mắt cảnh cáo của Bùi Nam Yên, không hề kiêng dè mà nắm lấy tay cậu ở dưới bàn, vui vẻ nghiệm thu* khuôn mặt đang dần đỏ hồng lên của người bên cạnh.
Chẳng hạn như tại thư viện tầng bốn chẳng có mấy người đem Bùi Nam Yên vây trên giá sách bày đầy sách, thấp giọng hỏi cậu rằng tại sao mọi người lại nói Bùi Nam Yên không nhìn thẳng hắn, thật ra không có ai biết rõ chân tướng hơn hắn, nhưng hắn nhất định phải nghe chính miệng Bùi Nam Yên nói rõ.
Tất cả mọi người đều cho rằng Bùi Nam Yên từ trước đến nay không bao giờ nhìn thẳng người luôn đứng đầu hệ tài chính là Tống Miễn, chỉ có Tống Miễn biết, Bùi Nam Yên không phải đang ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là cậu quá xấu hổ, căn bản không dám đối diện với mình mà thôi.
Bùi Nam Yên thầm mến Tống Miễn, bí mật này Tống Miễn đã biết từ lâu.
Thời gian cứ thế trôi đi, tình yêu đã chiếu lên cuộc sống thường nhật của Bùi Nam Yên một thứ ánh sáng kỳ diệu.
Tới gần cuối kỳ, sau khi học xong, Bùi Nam Yên gần như đều ngâm mình trong thư viện, trước đây là để tạo ra một mối quan hệ giả tưởng giữa cậu và Tống Miễn, Bùi Nam Yên cố gắng hết sức để tên mình luôn theo sát tên Tống Miễn, mà bây giờ cậu và Tống Miễn đã có mối quan hệ như cậu hàng mơ ước, đương nhiên càng phải theo sát phía sau, nỗ lực để mỗi khi được người khác nhắc đến, sẽ tự đáy lòng mà khen ngợi cậu đúng là xứng với Tống Miễn, một omega ưu tú.
"Omega của Tống Miễn", Bùi Nam Yên chỉ cần nghĩ tới mấy thứ này, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào đến phát run.
Tống Miễn là loại học sinh bẩm sinh đã giỏi, còn Bùi Nam Yên ở phương diện học tập thì phải cố gắng chăm chỉ hơn. Lúc cậu ngồi trong thư viện học thuộc bài, Tống Miễn đã luôn ở cạnh cậu, thỉnh thoảng giảng bài giúp cậu, thỉnh thoảng lại lười biếng nằm nhoài lên bàn ngắm nhìn gò má Bùi Nam Yên, thỉnh thoảng tranh thủ lúc không có ai nhìn, dựng sách giáo khoa lên lén lút cùng Bùi Nam Yên hôn môi.
Thứ sáu, sau khi rời thư viện, Tống Miễn chọn một nhà hàng gần nhà trọ của Bùi Nam Yên để giải quyết bữa tối, trên đường đi bộ về nhà, Bùi Nam Yên nắm lấy ngón tay Tống Miễn, chủ động thông báo lịch trình cuối tuần của mình, "Ngày mai em phải về nhà một chuyến, giúp anh em tổ chức sinh nhật."
Tống Miễn gật đầu, buổi sáng thứ sáu hắn phải cùng Tống Minh Lỗi ra ngoài bàn chuyện hợp tác, không thể gặp Bùi Nam Yên, "Buổi tối về nhà trọ thì gọi điện cho anh, anh tới đón em."
"Được." Bùi Nam Yên vui vẻ trả lời, đi tới gốc cây đa lờ mờ sáng dưới nhà trọ, cậu không nhịn được ngẩng mặt hôn lên đôi môi lành lạnh của Tống Miễn.
Tống Miễn đúng lúc giữ eo Bùi Nam Yên lại, rất tự nhiên dụ dỗ Bùi Nam Yên hé miệng ra, thuận tiện làm sâu hơn nụ hôn Bùi Nam Yên hiếm hoi chủ động.
Để ăn mừng sinh nhật thứ hai mươi chín của Bùi Đông Dư, dì Tô cẩn thận làm một bàn ăn, bởi hai người ba còn đang chu du nơi trời Âu, nên chỉ có Bùi Nam Yên và Hề Vũ về nhà cũ ăn cơm.
Dì Tô làm xong thì đi về, sau khi ăn cơm tối Bùi Đông Dư còn muốn ra ngoài cùng Hề Vũ, mấy người bạn thân đã đặt chỗ cho Bùi Đông Dư, biết bọn họ muốn ra ngoài uống rượu, không cần Bùi Đông Dư căn dặn, Bùi Nam Yên đã chủ động bảo mình không đi, chúc Bùi Đông Dư và Hề Vũ đi chơi vui vẻ.
Bùi Nam Yên học kỳ này còn chưa có trở về, sau khi Bùi Đông Dư và Hề Vũ ra khỏi cửa, Bùi Nam Yên đến phòng ngủ của mình, cảm giác quen thuộc lâu không gặp phả vào mặt, trong lòng Tống Miễn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn sung sướиɠ không nói thành lời.
Niềm hạnh phúc khi được trở về nhà từng chút từng chút một, lấp đầy trái tim của Bùi Nam Yên.
Bùi Nam Yên lười biếng nằm ở trên giường, đột nhiên cũng có chút không muốn đi, thế nhưng trái tim lại rất muốn gặp Tống Miễn. Đây là hôm thứ sáu đầu tiên cậu không gặp Tống Miễn kể từ khi hai người họ xác định quan hệ đến nay, trong lòng Bùi Nam Yên cảm thấy có chút vắng vẻ, bởi vì nhớ ra chuyện Tống Miễn nói rằng về nhà trọ rồi phải gọi cho hắn, Bùi Nam Yên đang muốn ở nhà đêm nay xoắn xuýt lăn đi lăn lại trên chiếc giường rộng lớn, không biết làm thế nào cho phải.
Rất nhiều lúc Bùi Nam Yên cảm thấy mình không có chút thiên phú nào ở phương diện yêu đương, rõ ràng cậu cũng không có dốt nát, học lực cũng không tính là kém, nhưng cứ nói đến yêu đương thì một chữ bẻ đôi cũng không biết. Cậu biết Tống Miễn đang từng tí từng tí xây dựng cảm giác an toàn cho cậu, cũng đã chính tai nghe được Tống Miễn làm nũng nói yêu cậu, thỉnh thoảng hắn không nói lý cũng có thể tiếp thu, nhưng Bùi Nam Yên luôn lùi bước ở thời khắc mấu chốt, sợ tay mình nắm không đủ chặt, sẽ chữa lợn lành thành lợn què.
Cậu thích Tống Miễn rất nhiều, cho nên trước khi có đủ bằng chứng chứng minh Tống Miễn cũng thích cậu như vậy, Bùi Nam Yên không dám manh động.
Cho đến khi tiếng nhạc chuông bằng giọng nói của Tống Miễn gọi tới, tiếng chuông nhẹ vang lên, cái tên Tống Miễn lóe lên trên màn hình điện thoại, Bùi Nam Yên lập tức ấn nghe, động tác lau khô tóc cũng bất tri bất giác dừng lại, dành hết tâm trí để trò chuyện cùng Tống Miễn.
Cậu phát ra một tiếng uy rất nhẹ, giọng nói hơi khàn khàn của Tống Miễn liền truyền tới, "Sao bây giờ mới nghe điện thoại? Mới vừa làm chuyện xấu sao?"
"Không có." Bùi Nam Yên phản bác, "Em mới vừa tắm xong."
Tống Miễn ồ một tiếng, âm cuối như có như không mà cao giọng, không biết có phải do ảo giác của Bùi Nam Yên hay không, câu trả lời của Tống Miễn nghe hơi ám muội, như thể hắn đang cố tình xuyên tạc lời giải thích của cậu.
Bùi Nam Yên vốn chỉ thẳng thắn nói ra sự thật mà thôi, bị Tống Miễn ồ một câu như thế, đột nhiên sinh ra cảm giác nóng nóng khó chịu, cậu mặt đỏ tim đập đi tới phía cửa sổ đang mở rộng, để mặc gió lạnh thổi trong đêm, từ đó nhiệt độ cơ thể cũng dần giảm xuống.
"Anh ăn tối chưa?" Bùi Nam Yên nói một đằng trả lời một nẻo đáp, nghiêng đầu nhìn đồng hồ chỉ đến 21:30, Bùi Nam Yên lập tức ý thức được mình vừa hỏi một câu vô nghĩa.
Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười trầm thấp, Bùi Nam Yên không nhìn thấy Tống Miễn, nhưng đại khái vẫn có thể hình dung ra được vẻ mặt của hắn, hẳn là khóe môi bên trái hơi nhếch lên, bộ dáng thoạt nhìn có chút hờ hững lại thuần thục. Cậu ở trước mặt Tống Miễn thỉnh thoảng sẽ ngại ngùng không hiểu vì sao, dáng vẻ Tống Miễn mắt đầy ý cười nhìn cậu chăm chú, ấn tượng đến nỗi Bùi Nam Yên không biết nên vui hay buồn.
Nhưng mà mỗi lần Tống Miễn cười rộ lên, khóe môi bên trái nhếch lên theo thói quen vẫn luôn khiến Bùi Nam Yên động tâm, những lúc như vậy Tống Miễn thoạt nhìn có cảm giác mông lung, khí chất rất đặc biệt.
"Ăn rồi, " Tống Miễn nói, "Đói bụng thì không, chỉ là hơi lạnh, chân cũng đã tê rần."
"Sao vậy?" Bùi Nam Yên nghi hoặc đặt câu hỏi.
"Vì em không có mở cửa cho anh." Tống Miễn mạn bất kinh tâm nói.
Bùi Nam Yên đứng bên cửa sổ đỏ hết cả tai, không biết do gió thổi hay âm thanh khiến cậu động lòng từ đầu dây bên kia, cậu nghe vậy run lên vài giây rồi khẽ nghiêng người. Cửa sổ phòng ngủ của cậu đối diện cổng lớn, phóng tầm mắt ra xa, liền phát hiện trước cổng thực sự có đỗ một chiếc xe Volvo màu đen Tống Miễn thường dùng để thay đi bộ. Mặc dù không có nhìn thấy bóng dáng Tống Miễn đứng ở ngoài xe, nhưng Bùi Nam Yên vẫn cảm nhận được tiếng tim đập hỗn loạn, cậu không biết nói gì, chỉ lo chạy xuống mở cửa cho Tống Miễn.
Trong điện thoại là tiếng dặn cậu từ từ đi trầm thấp của Tống Miễn, nhưng Bùi Nam Yên lại không thể ngăn được bước chân của mình, lại chạy nhanh hơn một chút, chạy về phía Tống Miễn người đang đợi cậu dưới ánh trăng kia.