Trà Cam

Chương 13

Liên tiếp mấy ngày đều xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa còn có dấu hiệu tiếp tục kéo dài.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Gia nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Khương Xá, hỏi hắn: “Sao vậy?”

Khương Xá rúc đầu lại trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt, trừng mắt nhìn, “Thật ra thì gần đây tớ gặp chuyện rất kì quái.”

Lâm Gia cười thầm, làm bộ mờ mịt, “Chuyện kì quái? Chuyện gì hả?”

Khương Xá nhíu mày một cái, hắn không thể đem chuyện mình đi nhặt đồ phế thải nói ra, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nên giải thích thế nào. Lâm Gia từ từ nhích lại gần, mặt đầy tò mò tra hỏi: “Sao hả? A Xá, chuyện kì quái gì?”

Hai người cùng vùi ở trong chăn, hô hấp ấm áp hòa hợp với nhau, vừa thân mật lại ấm áp. Khương Xá cảm thấy không ổn lắm, đem chăn trùm lên cả hai, bóng tối nhất thời bao trùm. Khương Xá la hét đem Lâm Gia ghì trong ngực mình, “Không nói! Ngày mai còn phải dậy sớm! Ngủ!”

“A Xá thả ra, tớ sắp chết ngạt rồi!”

“Ngủ mau!”

Chăn bung lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng Lâm Gia vẫn ngưng giãy giụa, chôn đầu trong chăn, hai tay sờ xoạng trên người Khương Xá, “Có phải cậu gầy đi rồi không?”

“Hả?” Khương Xá đang suy nghĩ đến tột cùng là ai mỗi sáng sớm đã sắp xếp mấy cái lon kia cho hắn, nghe Lâm Gia hỏi thì chưa kịp phản ứng, lại bị cậu sờ cho ngứa. Khương Xá cười một tiếng đem Lâm Gia kéo ra ngoài, nhéo một cái trên cánh tay của cậu, “Nói tới việc này thì cơm công trường cũng không tệ lắm, cậu xem, có chút thịt hơn này.”

Công trường cung cấp ngày ba bữa cơm, mặc dù không phải đặc biệt ngon nhưng so với việc ngày ngày ăn bánh quy nén trước kia thì còn tốt chán.

Lâm Gia ý thức được điều này, lo âu không biểu hiện ra trên mặt nhưng Khương Xá lại biết hắn muốn nói gì, mắt ngậm cười nhìn cậu nói: “Cậu đừng lo lắng cho tớ, gần đây tớ rất tốt, bây giờ đều cảm thấy cuộc sống mỗi ngày một tốt hơn.” Nói xong hắn không nhịn được cảm khái mà thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Gia, “Dựa vào chính bản thân mình, sau này có lẽ sẽ cực khổ hơn, cũng có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng tớ sống đến hôm nay, hiện tại mới là hạnh phúc nhất.”

Hai người rời khỏi phòng lúc trời còn chưa sáng.

Dì Cảnh Trực vừa đi vừa ngáp từ trong nhà ra ngoài, thấy nhà bên cạnh không có động tĩnh gì mới biết hai nhóc con kia đã sớm ra cửa đi kiếm sống. Bà trở lại trong phòng, một bên nhét cho Lý Tín Điền hai cái bánh mì một bên lải nhải nói: “Hai nhóc con kia đi thật sớm, aizzz, cũng không biết nhà chúng nó xảy ra chuyện gì mà phải để cho hai đứa nhỏ phải ra ngoài làm việc?”

Lý Tín Điền đang sửa soạn sách vở lên lớp, nghe vậy thì hoài nghi, “So với chuyện này thì bà không cảm thấy chúng nó quá thân mật sao?”

Động tác dì Cảnh Trực ngừng một lát, thở dài: “Ông chớ nghi ngờ lung tung, tôi ngược lại cảm thấy chúng nó thật đáng thương, hơn nữa chuyện của người ta thì liên quan gì đến mình, vả lại, nghe chúng nó nói chuyện đoán chừng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thân mật chút thì sao chứ.”

Lý Tín Điền không biết nhớ lại cái gì, sắc mặt có chút âm trầm, “Tốt nhất là không phải, tôi không chấp nhận được loại người như vậy, ai biết bọn chúng có bệnh hay không chứ.”

Dì Cảnh Trực liếc mắt nhìn ông một cái, đẩy ông ra cửa, “Đi đi, mau đi dạy học đi.”

Khoảng thời gian này nhiệt độ đã dần ấm trở lại.

Tháng Ba, thời tiết xuân đông thay nhau, hôm nay trời mưa ào ào như trút nước. Quản đốc không nghĩ tới thời tiết hôm nay lại như vậy, sau khi xem xét một lúc, xác định không thể làm việc được dưới thời tiết này nên đành cho mọi người tạm thời nghỉ việc.

Một nhóm người chờ ở chỗ lán nghĩ ngơi, ai ngờ đợi đến trưa vẫn không thấy mưa có dấu hiệu ngừng.

Tính cách Lâm Gia tốt, bình thường cũng hay giúp đỡ người khác, cố gắng trong công việc, mọi người phần lớn đều hay để ý đến những người chăm chỉ, vì vậy Lâm Gia ở cùng với công nhân nơi đây tương đối hòa hợp. Lúc ăn cơm trưa, Lâm Gia vừa ăn một miếng thì động tác dừng lại.

Lão chí nhìn thấy, “Sao không ăn đi? Thời kì đang lớn phải ăn nhiều một chút, lúc anh lớn như chú một ngày phải ăn mấy bữa.”

Lâm Gia nhớ tới bánh quy nén trong túi Khương Xá.

A Xá ăn có no không?

Cậu khép nắp lại, ngượng ngùng nói: “Em giữ lại về nhà ăn.”

“Về nhà ăn?” Lão chí kinh ngạc, “Sao không ăn ở đây, chờ chú mang về nhà thì cũng bị thiu rồi, mặc dù không biết chú muốn làm gì nhưng đến lúc đó mà ăn thì ngược lại sẽ đau bụng, cái này không tốt.”

Lâm Gia suy nghĩ cũng cảm thấy có lý, không khỏi có chút đáng tiếc. Có người đứng bên cạnh cậu trêu chọc: “Không phải chú muốn mang về cho người anh em kia ăn đấy chứ? Lâm Gia, anh nói chú nghe, quan hệ hai đứa quá thân thiết rồi, tuy là cùng nhau lớn lên nhưng anh anh với anh trước kia cũng đánh nhau cả ngày lẫn đêm. Chú nghe này, chú như vậy là không tốt, con gái cũng không thích kiểu người như vậy đâu.”

Người nói chuyện bộ dáng gầy teo, lông lá lại nhiều nên mọi người gọi hắn là Hầu Tử (*).

*Hầu Tử: Con khỉ

Lão chí nghe Hầu Tử nói như vậy, đột nhiên nổi hứng, một nhóm người ngồi chờ ở đây cả ngày nhàm chán nên cũng nổi máu nhiều chuyện.

“Lâm Gia còn nhỏ, nói về con gái làm gì?” Lão chí cười cười vỗ Hầu Tử một cái, “Phỏng chừng trong đầu căn bản cũng chưa có khái niệm gì về con gái đâu, ngày ngày làm việc thì làm gì có thời gian suy nghĩ những chuyện kia.” Lời nói ngừng một lát, cùng Hầu Tử hai mắt nhìn nhau, Hầu Tử hiểu ý cười hì hì lại gần: “Nào Lâm Gia, anh đây có thứ tốt, chú có muốn xem không?”

Lâm Gia mặt không hiểu gì, “Thứ gì?”

Cậu nghe hiểu được lão chí cùng Hầu Tử cười hắn ở phương diện về con gái không có hiểu biết, trong lòng cũng không có cảm giác gì. Trong nháy mắt, lão chí cùng Hầu Tử liền lôi cậu đến một góc xó xỉnh nào đó.

Lâm Gia kì quái nhìn bọn họ ra vẻ thần bí, “Các anh muốn cho em xem cái gì?”

Cậu cùng lão chí và Hầu Tử có quan hệ không tệ, ba người thỉnh thoảng sẽ cùng nhau nói chuyện phiếm. Hầu Tử mỗi ngày đều đem theo một cái ba lô, hắn từ trong ba lô lấy ra một cuốn tạp chí. Hầu Tử nháy mắt với lão chí, hai người đồng loạt quay đầu, biểu tình quỷ dị nhìn Lâm Gia cười.

Lâm Gia cảm thấy lông tơ trên người đều dựng hết cả lên.

Nháy mắt tiếp theo, Hầu Tử đem cuốn tạp chí mở ra trước mặt cậu, “Hắc hắc, cảm nhận một chút.”

Lâm Gia cúi đầu nhìn, ngây người.

Đây là một cuốn tạp chí khiêu da^ʍ.

Thân thể một người phụ nữ nằm trên tấm chăn màu đỏ trên giường lớn. Ánh mắt quyến rũ, tư thế câu dẫn giang ra hai chân, lộ ra nơi bí ẩn. Lúc nhìn đến đây, Lâm Gia không có cảm giác gì đặc biệt, tiếp theo là hình ảnh người phụ nữ và đàn ông cùng nhau xuất hiện, dây dưa, mập mờ cùng một chỗ.

Cậu nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của lão chí và Hầu Tử.

Sau đó, ánh mắt cậu dừng lại trên cơ thể người đàn ông.

Trên vai người đàn ông có một vết sẹo nhỏ, ánh mắt Lâm Gia nóng bỏng nhìn vết sẹo kia, trong đầu bỗng nhiên hiện lên ban đêm ngày hôm đó, hình ảnh Khương Xá đưa lưng về phía cậu không chút phòng bị mà cởi xuống đồ lót, nước nóng bốc lên một mảnh sương mù nhưng không che giấu được bóng lưng cao gầy mà cường tráng của Khương Xá*.

* Chỗ này tác giả ghi là Lâm Gia nhưng mình nghĩ bị nhầm nên sửa lại thành Khương Xá

Lúc ấy Lâm Gia chỉ lo đau lòng vết sẹo trên lưng hắn, cho tới bây giờ —-

Lâm Gia gấp cuốn tạp chí lại, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Tim đập kịch liệt, cơ hồ như muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.

Cậu lại chỉ vì một vết sẹo trong tạp chí mà liên tưởng đến bắp thịt trên người Khương Xá, mùi vị Khương Xá, nhiệt độ cơ thể Khương Xá, giọng nói Khương Xá.

Trong hoảng hốt, hết thảy đều xinh đẹp mà mập mờ, trong làn hơi nước, cậu suýt chút nữa đưa hai tay ra, si mê đến muốn hôn.

Lão chí và Hầu Tử nhìn cậu cười đểu, “Sao nào? Mở mang đầu óc rồi chứ?”

Lâm Gia sợ đến nhắm chặt hai mắt.

“Em không có.”

———————————————————–

D: Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ

Mặt trời chân lý chói qua tim =))))

A: Ồ hố!

Chúc mọi người năm mới sức khoẻ.