Ở Rể (Chuế Tế)

Quyển 4 - Chương 540: Trọng lượng của thời gian

Dịch giả: luongsonbac1102

Câu nói đùa vui về đậu hũ đã làm cho không khí dịu đi một chút, nhưng lại không giải quyết được bản chất của vấn đề, về điểm này thật ra trong lòng hai người đều hiểu.

Gọi Ninh Nghị là "kẻ điên", đối với Trần Phàm, có lẽ chỉ là tình huống không thể làm gì khác, chỉ có thể tự tìm lý do để thuyết phục bản thân mình.

Nếu vào lúc này là người ngoài thì có lẽ sẽ không tin tưởng lời nói của Ninh Nghị là hy vọng được quây quần cùng người nhà ẩn cư sống vui vẻ, nhưng Trần Phàm ít nhiều cũng có thể cảm nhận được điều đó là thật. Đương nhiên, thời gian đầu khi ở Hàng Châu quen biết nhau, gã đại khái cảm thấy người tên Ninh Nghị này có chút mâu thuẫn, vật tụ theo loài, người theo số đông, mâu thuẫn này thường được thể hiện ở trên người rất nhiều người. Tây Qua giương đao tạo phản nhưng tâm niệm đại đồng, bản thân nhiều lần cảm thấy hoang mang bởi cuộc khởi nghĩa thối nát, mà Ninh Nghị, suy nghĩ của người này không ngờ lại vô cùng đơn giản là được sống một cách bình an.

Chuyện cho tới bây giờ, quay đầu lại nhìn, một vài người bên mình đã không còn, chỉ toàn là gió tanh mưa máu. Biến cố của mỗi người, mỗi một sự việc nổi sóng cũng đều không hề nhỏ bé hơn so với mình. Khi hắn ở Hàng Châu mưu đồ và phản bội, gϊếŧ toàn bộ những kẻ lòng lang dạ sói trên Lương Sơn, và cả đám người điên cuồng Tư Không Nam, Lâm Ác Thiện một đường truy đuổi đến đây, vậy mà người này lại nói khi kết thúc, hắn chỉ mong muốn được quy ẩn điền viên, thậm chí không lâu trước đó hắn còn gϊếŧ chết sư phụ của mình.

Từ đạo nghĩa giang hồ đơn giản mà nói, Trần Phàm cũng biết mình lúc này cần phải động thủ gϊếŧ hắn, bởi thù cha không đội trời chung.

Nhưng về phương diện khác, Trần Phàm lại biết rõ, gã không thể gϊếŧ hắn. Từ đầu tới cuối hắn chạy tới đây cũng đều là thành tâm thành ý. Hành động coi gã như huynh đệ, cũng coi Tây Qua như người nhà, trước và sau khi hắn vung đao có lẽ cũng không có nhiều biến hóa. Trần Phàm thậm chí còn hiểu rõ, lúc kia, nếu Ninh Nghị không xông tới, nếu hắn không tự mình động thủ thì sư phụ mình cũng chết là điều không thể nghi ngờ. Quyết định vốn như rất đơn giản kia nhưng cái giá phải trả không nhỏ, nếu hắn không động thủ thì cùng lắm sau khi kéo dài thêm cái chết của sư phụ cũng chỉ làm cho mọi người sẽ chịu đựng thêm chút nguy hiểm mà trước đó họ đã từng phải chịu đựng mà thôi, đối phương cũng hiểu được điều này, nhưng hắn vẫn động thủ, hành động này chính là muốn người bên mình không phải chịu thêm nguy hiểm, mà còn lập tức phá vỡ cục diện khó khăn lúc đó....

Chuyện này, Tây Qua cũng có thể hiểu được, nhưng hiểu là một chuyện, tha thứ hay không lại là một chuyện khác.

Gã hướng cảm xúc của mình về phía triều đình, yêu cầu du mộc pháo với Ninh Nghị, xem như là một cái cớ để di dời lòng thù hận đi, nhưng cái cớ này thật ra không lừa được ai cả, cũng không thuyết phục được bản thân gã. Ninh Nghị từng nói, người thông minh quá sẽ sống không hạnh phúc, không gϊếŧ Ninh Nghị, Trần Phàm chỉ có thể tự gánh tội lỗi và day dứt đối với Phương Thất Phật ở trong lòng. Ninh Nghị có thể hiểu tâm tình của họ, nhưng lại tuyệt đối không bày tỏ sự áy náy vì chuyện này, gã có thể chịu đựng được mà đến đây một cách bất đắc dĩ, về phần Tây Qua, cảm xúc đau khổ hẳn là sẽ kéo dài trong thời gian rất dài.

Có thể hiểu được những điều này, lại ở nơi này đùa vui mấy câu về đậu hũ, Trần Phàm cũng chỉ có thể coi hắn là kẻ điên mà thôi.

Vì thế gã ôm cuốn sách vào sát ngực, đứng lên, bầu không khí hòa thuận giữa hai người càng làm cho cả hai thêm áy náy, vì thế, gã chỉ có thể rời đi:

- Ta nghe nói, Phương Thư Thường và Tiền Lạc Ninh đang nằm trong tay ngươi

- Ta sẽ an bài

Ninh Nghị gật gật đầu.

- Một phần sổ sách trên người Đặng đại sư đã được chuyển ra ngoài, một phần sổ sách mà An Tích Phúc đang cầm vẫn còn giữ, nhưng ta không biết hắn đang ở đâu.

Trần Phàm đi ra cửa phòng.

- Nếu người cảm thấy tin tức này hữu dụng thì nên chú ý một chút

Ninh Nghị bên cạnh bàn gật gật đầu, đợi Trần Phàm ra tận cửa rồi đột nhiên lại nói:

- Thiến Nhi tỷ tỷ sao rồi?

- Gì cơ?

- Đêm hôm đó ta không thấy tỷ ấy, ta nhớ người thích tỷ ấy.

Ninh Nghị cười cười, tới lúc này rồi Trần Phàm mới thấy một nụ cười chân thành từ hắn.

- Tỷ ấy đang ở bên ngoài chờ ta... quay về Miêu Cương. Đương nhiên, chúng ta còn chưa có... ặc... ừ

Hơi hơi nhún vai, Trần Phàm lắc đầu, khi tay vừa cầm then cài cửa, lại khựng lại một chút, khẽ nói:

- Vài năm sau, chỉ sợ chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa, Tây Qua cũng thế, ngươi có gì nói với muội ấy không?

- ... Ta sẽ đi tìm cô ấy

Trần Phàm chờ đợi một lát, không thấy Ninh Nghị nói gì thêm, cuối cùng mở cửa phòng đi ra ngoài.

Dưới sự chỉ dẫn của Chúc Bưu, gã đi ra khỏi tiểu viện tử ngoằn ngoèo kia, dần biến mất trong bóng tối mênh mông. Khi gã quay lại ven đường, đã có người chờ gã ở đó, thiếu nữ hỏi thăm gã gì đó, gã vẫn bước đi phía trước, lắc lắc đầu, ánh mắt và bước chân tựa như nặng hơn so với trước đây.

Sau khi Trần Phàm rời khỏi, trong phòng, Ninh Nghị ngồi lại trước bàn sách một lúc, nhắm mắt lại, nặng nề như đang ngủ. Một lúc lâu sau, hắn mới đứng lên đi ra mở cửa sổ, ngoài cửa sổ là hồ nước sóng sánh, đêm đã khuya, có đom đóm khẽ bay qua, trấn nhỏ lặng yên ngủ say trong bóng đêm, núi xa yên tĩnh, sao sáng mờ mờ.

Dưới ánh sao mờ, giữa chân núi mờ tối ngoài trăm dặm, thiếu nữ dẫn theo đồng bạn của nàng vẫn liên tục bôn ba đi về hướng nam, trong đôi đồng tử đen sẫm lóe lên tia sáng yếu ớt.

Trước chân núi có khúc cong, mà cách chân núi thật xa, trong tuyến đường an toàn của Hoàng Hà thỉnh thoảng xẹt qua ánh đèn dầu của những con thuyền đang chạy.

Trong đêm xuân yên ắng, mỗi một mảnh cửa sổ, mỗi một điểm ánh sáng đều tựa như mang theo sức nặng, chúng có khi yên lặng, có khi khẽ dao động, giống như mỗi một đạo quỹ tích có sinh mạng, đều âm thầm như vậy ở trong bóng đêm, chúng ta sẽ không biết chúng sẽ phát sinh chuyển biến hoặc là va chạm như thế nào, tải trọng mà chúng phải chịu cũng không đủ bù đắp nhưng vui sướиɠ và sung sướиɠ đầy trân quý, trên con đường phía trước, mỗi người chúng ta người nào cũng mang theo sức nặng của sự thất bại, sức nặng của nguy hiểm, sức nặng của sự khuất nhục, sức nặng của đau đớn. Chỉ khi nào thời gian qua đi, một sự bắt đầu mới lại tới, làn gió sớm quét sạch đi tất cả những thứ mà chúng ta từng cho rằng rất quan trọng nhưng trên thực tế lại rất nhỏ bé, từ đó tất cả chúng ta mới có thể đủ lắng ra... sức nặng của sinh mệnh.

Một thời đại cũ đang chuẩn bị mất đi, cũng vào thời điểm này, một trang giấy mới lại được sang trang rồi!

Ánh mặt trời dần ấm áp, gió sớm thổi qua làm những cánh hoa phấn vàng lay động, hôm nay ngày hai mươi ba tháng hai, người của Hình bộ đã rút hết, đám người Ninh Nghị cũng bắt đầu thu thập hành trang, đội xe đi về Giang Ninh.

Trong khoảng thời gian mấy ngày này, ngoại trừ bị một vài kẻ xấu tập kích, dẫn đến hai gã phạm nhân do Mật trinh ti canh giữ nhân cơ hội nhiễu loạn mà chạy thoát được, ngoài ra cũng không phát sinh thêm chuyện gì. Hình bộ vẫn tiếp tục áp tải dư phỉ Vĩnh Lạc bắt được khởi hành lên kinh thành, những nơi phụ cận đồi Tứ Bình hơn mười ngày bị bao phủ trong bầu không khí xơ xác tiêu điều tới lúc này cuối cùng đã bắt đầu tiêu tan. Nhưng cũng bởi đồi Tứ Bình trong thời gian này được thanh trừ, từ nay về sau trong vòng hai năm, trị an châu huyện vùng này sẽ trở nên tương đối an toàn, mấy vị Huyện lệnh bởi vậy mà có thể đánh giá thành tích, nhận được khen thưởng không dứt.

Trận chiến ấy sát biên giới Đại Biệt Sơn, từ đó về sau được giới lục lâm truyền lưu, khiến cho danh hiệu Tâm Ma Ninh Nghị càng thêm được củng cố. Dù sao trong trận chiến Lương Sơn, thời gian truyền bá có hạn, thủ đoạn truyền bá cũng có cực hạn, bởi vậy nên một vùng phía nam khi nghe đến cái tên này cảm thấy chưa hẳn đúng với thực tế. Sau khi nghe nói đến chuyện về Lương Sơn, có người nghĩ trên giang hồ đã xuất hiện thêm một nhân vật lợi hại, có người lại nghĩ đó là một nhân vật cấp cao ở kinh thành muốn mượn để nổi danh. Nhưng sau lần này, người ngông cuồng như vậy sợ rằng sẽ giảm rất nhiều.

Đối với một vài lục lâm có thế lực thâm sâu linh thông tin tức, hiểu rõ nội tình, khi đám người Tư Không Nam, Lâm Ác Thiện lần thứ hai xuất hiện thì cũng là một tin tức không thể bỏ qua. Tuy nhiên, những người thật sự biết nội tình trên giang hồ lại cực kỳ ít, mà người Ma Ni giáo vừa xuất hiện, những tin tức đáng kinh ngạc về Tâm Ma, rồi thủ đoạn lợi hại của Tâm Ma trong mắt người khác tức thì tan biến. Về phần những lục lâm khác, lúc ban đầu tiếp nhận được tin tức thì vẫn coi đó là một tin tức nhầm lẫn đáng buồn cười mà thôi.

Đó là chiến thϊếp của Lâm Tông Ngô khiêu chiến với Chu Đồng.

Phản ứng của Mật Trinh Ti lúc ban đầu cũng giống như một bộ phận nhỏ lục lâm khi nghe được tin tức này thì chỉ cười không quan tâm tới, nhưng không lâu sau, họ đã cảm thụ được gợn sóng mà cái tên này mang đến.

Cuối tháng hai, nhóm người này lấy tên "Đại Quang Minh giáo" phục xuất lục lâm, giáo chủ Lâm Tông Ngô lựa chọn phương thức ra mắt cực kỳ đơn giản trước mặt mọi người, song song với việc hạ chiến thư với Chu Đồng, lão còn đem một phần chiến thϊếp phát đến các môn phái, tông sư thành danh trong lục lâm, sau đó khiêu chiến từng nhà từng nhà từ nam đến bắc.

Tuy rằng hành vi kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy sẽ dẫn đến bị cả thiên hạ hiềm nghi, nhưng bản thân Đại Quang Minh giáo hành sự không loạn, giáo chúng Ma Ni giáo ôm lòng đánh khắp thiên hạ, không thiếu nhiều người viện thủ, đối với một số ít sơn trại hành sự hung ác thì cũng chỉ một đêm là bị dẹp yên. Giáo chủ Lâm Tông Ngô tuy rằng đến cửa khiêu chiến từng nhà, nhưng mỗi lần đến đều vô cùng lịch sự, lúc song phương giao thủ, đối phương mới phát hiện võ nghệ của lão cao tuyệt, chỉ trong mấy chiêu là bị lão đánh bại, nhưng lão vẫn duy trì luận bàn với họ, thái độ không hề kể cả, kiêu ngạo, khiến người khác đều có thiện cảm.

Người lục lâm cái cần tranh đoạt chính là thể diện, bản lĩnh không bằng người, mà đối phương lại lấy lễ đối đãi, rất nhiều cao thủ, tông sư cũng liền mượn cớ xuống thang. Lúc đánh xong, lục lâm đều tự mình nhận thất bại, lại còn khen ngợi bản lĩnh, nhân phẩm của đối phương, Đại Quang Minh giáo cũng bởi vậy mà nhanh chóng quật khởi.

Đương nhiên, những điều này để nói sau.

Cuối tháng hai, vào lúc mà cái tên Đại Quang Minh giáo xuất hiện, Ninh Nghị đã đến Giang Ninh. Lúc họ rời khỏi Giang Ninh, quan hệ với người Tô gia khá gay gắt, nhưng lần này trở về, hầu như toàn bộ người Tô gia đều ra khỏi thành nghênh đón, đứng ở phía trước mơ hồ là Tiểu Thất trên mặt có vết sẹo nhỏ, nhưng vẫn khả ái như trước, nhìn thấy đoàn xe thì đã sớm hoan hô vẫy tay.

Cùng lúc đó, Biện Lương, Hữu tướng phủ.

Tin tức về tình hình một trận đánh tại đồi Tứ Bình ở phía nam từng tập từng tập được tập hợp tại trong thư phòng của tướng phủ, hai ngày trước, Tần Tự Nguyên thật ra đã xem qua một lượt rồi, còn cười Nghiêu Tổ Niên đã nói quá lên về việc Ninh Nghị xử lý chuyện này, với họ mà nói, lục làm rung chuyển cũng không phải là chuyện gì to tát, cơ biến, thủ đoạn của Ninh Nghị trong đó mới đáng giá để nhìn, về phần Ninh Nghị, có chút dụng tâm trong đó, có thể lừa gạt được người khác, nhưng không thể gạt được Tần Tự Nguyên, chỉ là Ninh Nghị không vượt quá ranh giới, họ cũng thấy không có vấn đề gì.

Ngày hôm nay một phần tin tức mới nhận được là do Kỷ Ngôn cầm đến, sắc mặt nghiêm trang, rõ ràng là đã đọc qua rồi. Tần Tự Nguyên đang xử lý công văn, lúc xem xong, ánh mắt cũng trở nên âm trầm.

- Người đứng sau Lâm Tông Ngô rốt cuộc là nhà nào? Có tra được không?

Kỷ Ngôn hạ thấp giọng đáp một câu, Tần Tự Nguyên gật đầu, suy nghĩ chốc lát.

- Chúng ta có bối cảnh, họ cũng có, nếu chuyện này không công khai, đối phó với Đại Quang Minh giáo không thể gây động tĩnh quá lớn. Chuyện lục lâm trước đây đã giao cho Lập Hằng làm rồi, nhưng phần tin tức này thì...

Tần Tự Nguyên chỉ chỉ:

- Tạm thời ngăn lại, không phát về phía nam, không cần phải để Lập Hằng biết... Dù gì thì hắn với những người này là không chết không ngừng đấy

- Vâng.

- ... Nhà hắn còn lại hai người, hãy an trí cho tốt

Ngày hai mươi bảy tháng hai, cả nhà Hách Kim Hán nhận mệnh dời đến huyện Xung Bình phụ trách Mật Trinh ti, bao gồm con trai trưởng, con thứ, ba đồ đệ sống tại quê nhà là thôn Song Hác cách huyện Xung Bình hơn ba trăm dặm đều bị gϊếŧ, chỉ còn lại con gái Hác Yêu Muội cùng con rể Trần Ti Nông thì may mắn thoát khỏi kiếp nạn, hung thủ tạm thời vẫn không thể xác định, nhưng một vài dấu vết lưu lại tại địa phương cho thấy có lẽ là Lâm Ác Thiện trả thù.

Một lát sau, Tần Tự Nguyên ra chỉ thị vài điểm, Kỷ Ngôn gật đầu rời khỏi, đem một vài tin tình báo lưu giữ cất vào kho của Mật Trinh ti, niêm phong lại, ra khỏi phòng, đóng cửa, ánh sáng dần tắt, trong kho sách yên tĩnh, làm bạn với bụi bặm bị phong ấn ở đây... cũng chỉ có thời gian mà thôi....