Ở Rể (Chuế Tế)

Quyển 3 - Chương 334: Mưa bão (6)

Lúc Nguyên Cẩm Nhi gặp Văn Nhân Bất Nhị tại cửa nhà tù thì Vân Trúc đang chạy trong một viện tử của Tô phủ dưới màn mưa bão. Ngay cả khi phỉ nhân kéo tới, nàng vẫn chưa ra khỏi Tô phủ, cùng với Hạnh Nhi chạy trốn vào một hòn giả sơn trong hoa viên. Sau khi có một đám người đi qua, Hạnh Nhi nhận ra một người trong đó, cảm thấy vô cùng nguy hiểm, bảo Vân Trúc tạm thời trốn ở đây, còn nàng ra ngoài đi tìm Cô gia và tiểu thư. Nhưng sau khi Hạnh Nhi đi ra ngoài thì rất lâu không thấy quay lại, mà trong Tô phủ lại truyền đến những âm thanh hỗn loạn.

Mưa to liên tục, nàng trốn ở trong đó nhìn người nhà Tô phủ chạy qua chạy lại trong hoa viên, bị hắc y nhân đuổi theo gϊếŧ chết, cũng có một vài hắc y nhân chạy tới chạy lui, hỗn loạn ngày càng nghiêm trọng, phỏng chừng Hạnh Nhi căn bản không trở lại, Vân Trúc đang nghĩ mình có nên chạy đi báo tin hay không. Nàng cũng không dám mở dù, chạy ra ngoài mưa, dọc theo đường cũ đi ra ngoài, cũng may phía trước cũng có hai người của Tô gia đang chạy trốn, lúc gần ra ngoài, hai người kia lập tức bị gϊếŧ, nàng lúc đó đang ở phía sau quá sợ hãi vội vàng chạy vào một lùm cây để trốn.

Trốn ở trong lùm cỏ dưới màn mưa rất lâu, cả người nàng lạnh run, biến loạn trong Tô Phủ càng lúc càng dâng cao, thỉnh thoảng xa xa nghe được tiếng ầm ầm, nàng nghe nhận ra đây là tiếng súng hỏa thương của Ninh Nghị, cả người giật nảy mình, lúc này mới từ trong lùm cây đi ra, tới một viện tử, bên trong có vài thi thể, nàng đến nhà bếp cầm một cây cán bột để phòng thân, suy nghĩ một chút lại đổi thành dao thái rau, sau đó đi về hướng có âm thanh.

Dù sao nàng cũng không quen địa hình của Tô gia, vừa lần tìm đi vòng qua mấy khúc cong, trốn tránh một vài hắc y nhân, cũng không biết là phương hướng có đúng hay không, Ninh Nghị có còn ở nơi vừa nổ súng đó hay không. Nhưng lúc này với nàng cũng chỉ làm được như thế. Mấy hôm trước nàng bị hơn hai mươi phụ nữ làm nhục, tinh thần bị kích động tổn thương không nhẹ, sức khỏe vẫn còn có chút suy yếu, ngày hôm nay lại tới gặp Tô Đàn Nhi, tinh thần sức lực cả người đều tiêu hao, lúc này lại bị ngấm mưa, cả người trên dưới đều ngấm lạnh đến tận xương, nhưng trong lòng vẫn muốn đi gặp Ninh Nghị, cũng không biết hắn có bị thương trong trận xung đột này hay không...

Cứ như vậy vòng qua mấy viện tử, rồi đột nhiên nghe ở viện tử phía trước có tiếng đánh nhau vọng tới, hình như là sống mái với nhau trong phạm vi nhỏ, có người đang hò hét chém gϊếŧ, thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm truyền tới. Vân Trúc cẩn thận đi vòng qua viện tử đó, tìm thấy một cánh cửa nhỏ phía sau, thấy bốn gã hắc y nhân đang vây công người của Tô gia, trong đó có hai gã hộ viện của Tô gia, có vài nam tử trẻ tuổi đang bảo vệ hai nữ quyến, chém gϊếŧ cùng một chỗ với bốn người kia, trên mặt đất cũng có hai thi thể thuộc người nhà Tô gia.

Bốn gã hắc y nhân kia võ nghệ cao cường, người của Tô gia không phải chống đỡ được, chỉ gắng gượng không lùi mà thôi, chỉ trong khoảng nửa khắc có một người ngã xuống, mà bên này vẫn còn một gã hắc y nam tử chưa hề tham chiến, cũng không dùng khăn che mặt, Nhϊếp Vân Trúc nhìn vài lần thì nhận ra gã này chính là người mà lúc trước Hạnh Nhi nói là có biết. Đánh một trận, lại có một gã hộ viện ngã xuống, hắc y nam tử kia đi tới trước, miệng nói:

- Dừng tay.

Bốn gã hắc y nhân ngừng tay, người của Tô gia hầu hết đều đã bị thương, cầm vũ khí đứng ở bên kia. Hắc y nam tử tay cầm chiếc quạt xếp, vỗ vỗ:

- Không ngờ ta trở về đúng không, chư vị, nói cho ta biết tên cô gia phế vật của các ngươi đang ở đâu! Ninh Nghị đang trốn đi đâu rồi! Còn cả Tô Đàn Nhi nữa? Cô ta đâu?

Gã nói xong, chỉ thấy trong đám người bên kia một cô gái đột nhiên kêu lên "A" một tiến, xông thẳng tới hắc y nam tử, tận đến khi một gã hắc y nhân giơ đao lên cản, nàng mới đứng lại, khóc nói:

- Tịch Quân Dục, vì sao ngươi lại làm vậy?

Vân Trúc mới biết gã nam tử này tên là Tịch Quân Dục, nàng cũng biết cô gái kia, đó chính là Quyên Nhi, nha hoàn tính cách ít nói hình thức thanh tú đi theo Tô Đàn Nhi. Hai bên rõ ràng là biết nhau, Tịch Quân Dục vỗ vỗ quạt xếp, ánh mắt trở nên hung ác độc địa:

- Quyên Nhi, đã lâu không gặp, Cô gia và tiểu thư của ngươi đâu?

- Tịch Quân Dục, vì sao ngươi làm vậy?

Cô gái đứng khóc ở đằng kia, lặp lại những lời này. Tịch Quân Dục hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ta làm trâu làm ngựa vì Tô gia, vì sao phải làm vậy? Có cái gì đâu, ta nói cho ngươi biết, ngày hôm nay ta không tìm được Tô Đàn Nhi và cô gia ngốc của ngươi, toàn bộ Tô gia đều phải chết! Có nghe thấy không, bên kia kìa, bên chính sảnh đã bị đánh rồi, hơn phân nửa mọi người đều ở đó, nhưng ta biết Ninh Nghị chạy rồi, rốt cuộc hắn trốn ở đâu...Các ngươi nghe rõ cho ta...

Gã nói đến đây, Quyên Nhi đang đứng khóc ở trước ngẩng đầu lên, nói một câu mà khiến tất cả mọi đều bất ngờ, thậm chí ngay cả Tịch Quân Dục cũng ngẩn người, chỉ nghe nàng khóc nói:

- Ngươi có biết ta vẫn luôn thích ngươi không...

- Nếu như...

Tịch Quân Dục nói hai chữ, lại không thể nói tiếp được nữa, tay gã lắc lắc giữa không trung:

- Ồ, ngươi đừng ở đây nói bậy....

Gã nói là nói vậy, nhưng thần sắc cũng trở nên phức tạp, căn bản là gã trước đó hoàn toàn không dự liệu được tình huống bất ngờ này.

- Ngươi có biết ta vẫn luôn thích ngươi không...

Quyên Nhi đứng ở đó vừa khóc vừa lặp lại lần nữa.

Bên này, Nhϊếp Vân Trúc cũng hơi ngẩn người, những lời nói này nghe không hề tầm thường, nhưng phối hợp với tình cảnh trước mắt, nàng tựa như nghe được màn đối thoại giống như vậy ở một nơi nào đó..."Ngươi có biết ta vẫn luôn thích ngươi không", những lời nói này là rất có hữu dụng để đối phó với nam nhân, mặc kệ người đàn ông đó hung hãn tàn ác bao nhiêu, đột nhiên nghe một câu như thế, người kia nhất định sẽ chiếm thế thượng phong...

Trong ký ức, tựa như một ngày nào đó không lâu lắm Ninh Nghị cùng với Cẩm Nhi đang nói chuyện phiếm ở trên bậc thang trước tiểu lâu thì Ninh Nghị nói câu đó, lúc đó hắn từng ở Hàng Châu trở về không lâu, Cẩm Nhi lại thích nghe những trải qua ở Hàng Châu, thỉnh thoảng cũng sẽ lải nhải hỏi Ninh Nghị đủ về các phương thức đối phó với người khác. Tính tình Vân Trúc đạm bạc, không quan tâm tới những chuyện này, chỉ cười cười nghe, nhưng bỗng nhiên lúc này nghe câu nói như vậy, đã gợi lên ký ức của nàng.

Chẳng qua lúc này Quyên Nhi đang đứng trước mặt Tục Quân Dục vừa khóc vừa nói, thật sự là có cảm giác chân thành tha thiết. Tịch Quân Dục sững sờ một lúc, nói:

- Ngươi mơ tưởng...

Nói còn chưa hết lời, Quyên Nhi lại khóc vừa lặp lại:

- Ngươi có biết ta vẫn luôn thích ngươi không...

Lúc này giọng nói nhỏ hơn, tiếng khóc nức nở thì lại vô cùng thê lương. Nàng chỉ là một nha hoàn, chỉ biết khóc nói như vậy, phía sau đột nhiên có người kêu lên:

- Quyên nhi, ngươi ăn cây táo, rào cây sung à.

Quyên Nhi bất động trước câu nói phía sau, chỉ đứng ở đó khóc ròng:

- Ngươi còn nhớ hay không, trước đây lúc ngươi vẫn ở trong cửa hàng, nếu tiểu thư giao việc cho các ngươi đến bận rộn, đưa cơm cho các ngươi đều là ta....Khi đó ngươi chỉ là một hỏa kế, ngươi làm việc rất chăm chỉ, mỗi lần ta đưa cơm cho ngươi, đều sẽ thêm nhiều thịt vào bát ngươi...

- Ngươi ngươi...tránh ra cho ta...

Tịch Quân Dục chần chờ chốc lát, lại rống lên, nhưng thần sắc rõ ràng hết sức phức tạp. Khi đó trong bát có bao nhiêu thịt? Gã đã quên rồi, nhưng Quyên Nhi đã nói như vậy, hình như là sự thật. Quyên Nhi vẫn đứng ở đằng kia vừa khóc vừa lắc đầu.

- Sau đó ngươi làm chưởng quỹ, lại được trọng dụng, trong lòng ta rất vui, sau đó có một ngày khi ngươi đang làm việc trong cửa hàng, ta còn tặng ngươi một chiếc khăn tay, ngươi có nhớ không? Khi đó trong nhà đang kén rể cho tiểu thư, ta biết ngươi thích tiểu thư, trong lòng ta vẫn mong muốn ngươi có thể trở thành cô gia, như vậy ta...ta sẽ...Nhưng dù là ngươi không trở thành cô gia, ngươi sao lại có thể như vậy...

Quyên Nhi khóc to, tính tình của nàng vốn ít nói, vóc dáng thanh tú động lòng người, chỉ khóc như vậy, nhưng lại càng làm tăng thêm lực chấn động. Tịch Quân Dục có chút do dự, bốn gã hắc y bên cạnh cũng chần chừ, không biết cô gái này có phải thật sự thích Tịch đại ca không? Trên thực tế, Tịch Quân Dục đương nhiên tự cho là mình cao quý, trong lòng muốn kết hôn là Tô Đàn Nhi, dù có giao tiếp với mấy nha hoàn bên cạnh Tô Đàn Nhi, nhưng trong lòng cũng không bao giờ coi trọng. Nhưng lúc này gã không còn ở Tô gia, hồi tưởng lại trước đây, lại nghĩ có lẽ mình được người ta thích cũng là điều đương nhiên. nếu Quyên Nhi không thích mình thì còn thích ai chứ, đúng không?

Đang lúc chần chừ, bên kia đột nhiên có tiếng trẻ con khóc vang lên, Tịch Quân Dục giật mình, chỉ thấy một gian cửa phòng bên kia đột nhiên mở ra, Tiểu Thiền ôm một chiếc giỏ đựng đứa bé lao ra ngoài. Trên thực tế, nếu không phải Tiểu Thiền nghe tiếng trẻ con khóc, trong lòng chột dạ lập tứ mở cửa lao ra ngoài, phỏng chừng Tịch Quân Dục còn không nghĩ đây là con của Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi. Nhưng thấy nàng lao ra, Tịch Quân Dục đột nhiên rống lên:

- Bắt lấy cô ta, bắt lấy đứa bé, nhanh lên.

Bốn gã hắc y nhân đột nhiên thấy có động tĩnh, dưới mái hiên bên kia, vài thanh niên Tô gia cũng cầm lấy binh khí lên, có người kêu:

- Đừng mơ tưởng qua đây!

Có người lại kêu:

- Chạy mau!

Trong mấy thanh niên dó, dẫn đầu là hai người Tô Văn Định và Tô Văn Phương, bọn họ theo Ninh Nghị đi Hàng Châu, hết sức bội phục những chuyện mà Ninh Nghị làm, sau khi trở lại Giang Ninh cũng từng rèn luyện thân thủ một thời gian, bởi vậy mới có thể chém gϊếŧ với tặc phỉ Lương Sơn một trận. Nhưng bản lĩnh của hai người dù sao cũng có hạn, trong đó có một gã hắc y nhân xông thẳng tới bên hai người, Tiểu Thiền chạy dưới mái hiên dài, nhảy vào màn mưa, rồi đột nhiên dưới chân bị trượt, cả người lẫn giỏ đều bay ra ngoài, đồng thời cũng tránh được một đao chém của một gã hắc y nhân.

Chiếc giỏ đặt đứa bé rời khỏi tay, bay lên không trung, Tịch Quân Dục ở phía sau hô lên:

- Bắt lấy cô ta, bắt lấy đứa bé.

Trên thực tế, cũng bởi trong lòng quá hưng phấn và nôn nóng, bằng không gã đã nói thẳng là gϊếŧ cô ta, gϊếŧ đứa bé thì chỉ sợ rằng Tiểu Thiền đã không còn mạng rồi. Gã vừa gào to vừa chạy, Quyên Nhi đón đầu, gã rống lên:

- Tránh ra!

Hầu như cùng thời khắc đó, hai tay Quyên Nhi vung lên, đâm thanh chủy thủ vào bụng dưới của Tịch Quân Dục. Tịch Quân Dục vẻ mặt kinh ngạc, run rẩy một lúc, sau một khắc, gã điên cuồng hét lên:

- Tiện nhân!

Một cái tát đánh Quyên Nhi bay ra ngoài.

Bên hông một căn phòng cách đó không xa, một bóng người lúc này cũng từ phía sau nhà xông ra, ôm lấy cái giỏ trúc bỏ chạy mất. Người đột nhiên xuất hiện từ phía sau chính là Vân Trúc, Tịch Quân Dục bị trúng một dao, vài gã hắc y nhân đều nhìn qua đó, Tịch Quân Dục giữ lấy thanh chủy thủ ở bụng, miệng nói:

- Bắt cô ta, bắt cô ta, bắt đứa bé, mau lên.

Gã sốt ruột báo thù, mất nhiều khí lực như vậy, chính là muốn đẩy Tô Đàn Nhi vào nỗi hối hận và đau lòng đến chết, đương nhiên còn là gϊếŧ con của nàng ngay trước mặt nàng nữa. Vừa hét, gã vừa ôm vết thương đuổi theo, thậm chí cũng lười để ý tới Quyên Nhi, cũng bởi vì trên người gã không mang theo vũ khí gì.

Nghe tiếng hét của gã, vài tên hắc y nhân cũng đuổi theo, một tên rút đao ra khỏi vỏ ra sức ném về phía Vân Trúc, lại bị Tiểu Thiền ôm chân đẩy mạnh, vỏ đao bắn cao hơn trúng vào gáy của cô gái, cô gái lảo đảo một chút, lại tiếp tục ôm cái giỏ chạy trốn.

Tiểu Thiền đẩy một cái rồi loạng choạng bò chạy, bốn gã hắc y nhân đang giao thủ với đám người Tô Văn Định, Tô Văn Phương liền tách ra một người phía trước, hai người ở giữa, tên còn lại bảo hộ Tịch Quân Dục đang bị thương, năm người chuyển ra ngoài viện tử, chạy đuổi theo cô gái kia.

Ngoài cửa viện tử là một hành lang rất dài, chung quanh tường viện khá sâu, nước bùn bốn phía, vô cùng âm trầm, sức chân của cô gái dù sao cũng không đủ, khoảng cách trong nháy mắt được kéo ngắn lại, cô gái liền rẽ vào một viện tử bên cạnh, đám người Tịch Quân Dục lập tức đuổi vào đó.

Đám Tô Văn Định, Tô Văn Phương muốn cứu con trai của Ninh Nghị, nhưng dù sao cũng sợ hãi, bọn họ chỉ vô thức vòng ra cửa viện, trong lúc nhất thời cũng không dám đuổi theo, thậm chí còn có người có ý niệm nhân cơ hội bỏ trốn trong đầu. Nhưng cũng vào lúc này, bon họ thấy trong cửa viện hành lang bên kia, bóng dáng Tịch Quân Dục và hai gã hắc y nhân lại đi ra. Trong lúc nhất thời bọn họ gần như muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng rồi lập tức lại phát hiện tình huống hình như không đúng, đám người Tịch Quân Dục nhìn vào trong viện, có tia chớp trên bầu trời lóe lên, không biết bọn chúng nhìn thấy gì, chỉ đang chậm rãi lui ra phía sau. Đám Tô Văn Định, Tô Văn Phương cầm binh khí đứng bên cạnh, bộ dạng kinh hãi, nhưng sau một lát, Tịch Quân Dục nhìn thoáng qua bên này, lại bắt đầu rút đi hướng khác.

Lúc này, Tô Văn Định Tô Văn Phương mới mơ hồ nghe thấy bên kia tường viện truyền tới một vài thanh âm, tường viện khá cao, mưa lại lớn, nơi kia lại khá xa, đã hình thành một cách âm hiệu quả. Bọn họ do dự đi về phía bên đo, không lâu sau, cũng đại khái đã biết đám Tịch Quân Dục nhìn thấy cái gì.

Trong viện tử mờ mờ, trong màn mưa, "Bệnh Đại Trùng" Tiết Vĩnh nằm ngã trên mặt đất, cả người đều là máu, mà xa hơn một chút ở dưới mái hiên, "Tang Môn Thần" Bào Húc hiếu sát tàn nhẫn, trên Lương Sơn cũng là người có võ nghệ cao cường không kém gì Lý Quý cũng đang nằm trên mặt đất, đang bị một người dáng dấp như thư sinh cầm gậy đánh mạnh xuống như đánh một con chó, khi cô gái kia chạy tới, thư sinh từ trong bóng tối xoay người lại, đứng ở bên bậc thang, nhìn lại bên này, mà bên cạnh hắn, thân thể Bào Húc vẫn còn động đậy, tựa hồ như nỗ lực muốn đứng lên, thư sinh vung cây gậy trong tay, một cú nện thuận lợi đập vào đầu y, đánh Bào Húc lần thứ hai ngã xuống.

Đó là Ninh Nghị.

Tuy rằng không biết hắn đã trải qua những việc như nào, nhưng rõ ràng là một mình hắn đã đánh ngã Bào Húc, chỉ hơn một năm không gặp, hắn lại trở nên đáng sợ như vậy. Bên cạnh hắn không hề có bất kỳ nhân vật đầu lĩnh nào, Tịch Quân Dục nuốt nuốt nước bọt, sau đó ngay giây lát đầu tiên, đã lựa chọn lui bước.

Không sao, bên chính sảnh kia, mới là nơi chiến cuộc chân chính....Gã ôm bụng bị thương, tự nói với mình như thế..