Ở Rể (Chuế Tế)

Quyển 3 - Chương 244: Hai người trên cô đảo

Ầm! Một tiếng vang lên như sấm rền.

Bóng người bị đánh bay vào màn mưa, bay qua con đường va vào cái bàn gỗ hỏng bên kia đường, vô số bọt nước bắn ra trong màn mưa, bóng người ngã lăn trên đất, máu tươi nhuộm đỏ dòng nước trên mặt đất. Trên con phố dài âm u, trong màn mưa, vốn hai đám người đứng đối lập giằng co, mắt thấy xảy ra một màn này, người trong một bên chạy ra ý đồ đỡ kẻ bị thương dậy, mười mấy người bên phe còn lại thì lạnh lùng nhìn không hề có động tĩnh gì, chỉ yên lặng quan sát tình huống bên trong quán rượu.

Kẻ bị thương nằm trên mặt đất được đỡ đứng dậy, toàn thân mềm nhũn, gần như hấp hối. Bên này còn chưa kịp phát tác thì trong quán rượu lại vang lên vài tiếng ầm ầm, mảnh gỗ bay đầy trời, một tên trung niên nam tử tay ôm ngực lảo đảo lùi lại, liên tục lùi hơn chục bước mới được người khác đỡ lấy, kẻ này hai mắt tụ máu, hàm răng cắn chặt như muốn nứt ra, dường như nín nhịn một hơi thật lâu rồi mới hét lên:

- Trần Phàm. . . Ngươi giỏi- -

Trong quán rượu, tiếng đánh nhau vẫn hỗn loạn thành một mảnh.

Đó vốn là tòa nhà cũ gặp họa trong cơn động đất, lúc này người trong hai nhóm đang giằng co trên đường mơ hồ nhìn thấy bóng người di động trong quán, cũng không biết người bên nào đang đánh kịch liệt. Vách tường của ngôi nhà cũ bị va đập quá mạnh, có thể nhìn thấy từng đáp bụi đất, gỗ vụn thi nhau rơi xuống. Đến lúc này chợt nghe trong lầu có người hét lớn một tiếng "A---", sau đó ầm ầm nổ tung, trên bức vách bên cạnh quán rượu lộ ra cây cột to cỡ bát ăn cơm, đất gạch tán loạn, cây cột này là một trong những cột chính của ngôi nhà, bây giờ bị người ra mạnh mẽ ném ra ngoài.

Cây cột lộ ra bên ngoài trời mưa chốc lát rồi sau đó rầm rầm trở về, chỉ lưu lại trên vách tường một lỗ cục thật lớn; trong quán rượu vẫn đánh đấu không ngừng. Sau vài lần hô hấp, cây cột đó đã phá tan mấy cánh cửa còn sót lại của quán rượu rồi bay ra ngoài đường phố. Bên trong quán có kẻ điên cuồng hét lớn:

- Trần Phàm! Ta muốn mạng của ngươi!

- Tốt! - Thanh âm tán thưởng của một người tuổi trẻ:

- Tốt! Tốt! Tốt!

Trong tiếng quát lớn của hai bên, tiếng động va chạm ầm một tiếng, tiếp sau đó lại ầm một tiếng nữa, vang vọng như sấm rền, đứng trên đường cái đều có thể nghe được rõ ràng, ngay sau đó một bóng người phá vỡ vách tường bên cạnh ngã giữa đám gạch ngói vỡ và nước mưa; trong quán người tuổi trẻ đang cười lớn.

- Hay! Ha ha ha ha! Chính là như vậy! Thống khoái! Từ lâu nghe nói Bôn lôi kình của Chương Sơn phát lực vô cùng, quả nhiên danh bất hư truyền. Ta chỉ thua nhỏ. Đến, đến, đến đây, chúng ta tiếp tục!

Theo tiếng cười kia, một bóng người nửa thân trên nhiễm máu tươi điên cuồng bước ra từ bức tường vỡ. Người này thoạt nhìn dáng cân xứng, không phải dạng đại hán thân cao tám thước dáng người to lớn, diện mạo cũng không tục tằng thô lỗ, chỉ là vừa trải qua trận đánh đấu vừa rồi mái tóc dài đã hoàn toàn rối loạn phối hợp với khí thế lúc này, nhuốm máu cười lớn, gây cho người ta một loại cảm giác điên cuồng. Đấy chính là Trần Phàm, kẻ khiến cho rất nhiều người ở Hàng Châu đau đầu hơn nửa tháng nay.

Hắn một đường đi tới, cười ha hả vài tiếng, hai tay bắt lấy y phục của người nọ kéo đối phương đứng dậy trong làn mưa. Hắn lùi về sau hai bước, đưa tay ra chỉ:

- Chúng ta tiếp tục! Xoay người một bước vững trãi, hữu quyền vung ra phá phong toái vũ. Một quyền này của hắn gần như cuốn sạch mưa to xung quanh lại, thoạt nhìn giống như một ngọn roi. Nhưng quyền phong còn chưa tới nơi mà kẻ phía trước đã như người rơm một lần nữa lảo đảo ngã xuống, quyền phong cuốn qua không khí phía trên đỉnh đầu người kia sau đó xấu hổ ngừng lại.

Người thiếu niên ngẩn ngơ một hồi sau đó thu lại quyền thế, đứng thẳng tại chỗ, gãi gãi đầu:

- Ặc, chẳng lẽ ngươi chết như vậy sao. . .

Hắn đi tới kéo vạt áo người này lên, quan sát một hồi sau đó vỗ vỗ vào mặt đối phương, thăm dò hô hấp của đối phương, sau khi phát hiện ra đối phương đã không còn hơi thở mới lại đấm đấm vào ngực đối phương. Kẻ ngã xuống này rõ ràng là thủ lĩnh của một đám người trên đường phố nhưng lúc này không một kẻ nào dám bước lên trước, ngơ ngác đứng ở đó nhìn người trẻ tuổi trong mưa hành hạ thi thể người kia một lượt.

- Quá đáng tiếc . . .

Cuối cùng khi xác định được kẻ nọ đã chết thật rồi, người trẻ tuổi có chút tiếc hận đứng dậy nói một câu sau đó quay đầu lại nhìn về phía những người khác đang đứng trên đường cái, trong đó đám người trật tự im lặng hơn vốn là hắn mang tới, còn đám người đối diện kia trên mặt kẻ nào kẻ nấy đều bất an. Hai bên nhìn nhau một hồi, cách Trần Phàm không quá xa, quán cũ vốn đã lung lay sắp đổ đứng trong mưa ầm ầm đổ xuống. Bụi đất bị nước mưa đè xuống, Trần Phàm đưa mắt nhìn một cái sau đó lại quay đi.

- Ta sớm đã nói rồi, con người ta vốn ngu ngốc không biết làm quan, tính tình lại không tốt, bang Sát Tài các ngươi không nên gây sự, gây sự cũng đừng chọc vào ta. Thế này đã được chưa? Hắn quay đầu lại nhìn về phía người chết trong đống lộn xộn kia. - Chỉ có điều. . .Hôm nay ta và Trần sư phụ công bình luận bàn, hiện tại hắn đã bị thương, ta cũng bị thương, sau này không cần phải tính toán nữa. Được rồi, ta đi trị thương đây, các ngươi cũng cõng Trần sư phụ về xem đại phu đi, nhanh lên một chút. Các vị hảo hán Chương Sơn, Trần Phàm cáo từ, sau này không nên tiếp tục gây chuyện. . . Không nên tranh cãi với ta. . .

Nói xong lời này, người tuổi trẻ dẫn theo thủ hạ xoay người rời đi, còn về vị Trần sư phụ đang nằm trong đống đổ nát kia, mới vừa rồi khi đánh nhau sống chết ở trong quán đã hao sạch tâm lực, thật ra đã chết từ lâu. Sơ sơ đi được vài bước, Trần Phàm quay đầu lại nhìn về phía đầu kia con phó, một chiếc xe ngựa đã dừng lại đó khá lâu, rõ ràng là thấy rõ toàn bộ quá trình đánh đấu, hắn nhìn một hồi sau đó xoay người đi tới. Đi tới bên cạnh xe ngựa, người ngồi trong xe kéo rèm cửa lên.

- Kế Tân.

- Tổ tiên sinh.

Kế Tân chính là tên chữ của Trần Phàm. Ngồi trong xe ngựa là một người trung niên dáng người béo tròn, nụ cười hiền hòa. Người này coi như là quen biết với Trần Phàm, nói chính xác hơn thì quen biết với Phương Thất Phật mới đúng. Hắn ta tên gọi Tổ Sĩ Viễn, không phải võ tướng, mưu lược cũng bình thường, chẳng qua sở trường nội chính; tuy nói rằng nghĩa quân không quá chú trọng nội chính là thứ gì, đến một nơi nào đó cướp xong là bỏ chạy nhưng nếu như hoàn toàn không có chuyện gì tự nhiên là không có khả năng. Loại nhân tài này trong quân không nhiều, Tổ Sĩ Viễn rất được coi trọng, thời điểm Phương Lạp xưng đế sắp tới tự nhiên cũng là khi đối phương bận rộn nhất. Trần Phàm đối với điều này rất là cảm động bởi vậy mà trong giọng nói cũng tương đối cung kính.

- Chương Sơn Trần Đại Mộc. . . Ngươi lại làm bậy nữa rồi, cẩn thận Phật Suất trở lại mắng ngươi.

- Tổ tiên sinh ngài cũng đã nhìn thấy rồi, mọi người đều là người giang hồ, tính tình không tốt mới nói vài câu đã động tay động chân rồi, ta cũng bị thương đấy nhé. . .Lão sư cũng hiểu tính cách của ta, để ta ở lại chỗ này là có thể đoán được từ trước rồi, nếu không. . . Tổ tiên sinh ngài tùy tiện gọi người nào đó tới thay cho ta đi, Hồ Châu bên kia đã không có việc gì nữa rồi, kêu An Tích Phúc trở lại đi. . .

- Ha ha ha ha.

Người trung niên mập mạp cười lớn, thuận tay đưa ra một chiếc áo tới:

- Mưa lớn, máu trên người ngươi đều là của kẻ khác, bị thương ở chỗ nào? Nói thật ra, mấy ngày nay Hàng Châu loạn thành một đoàn có thể sửa sang lại cho tốt ta thật sự phải cảm ơn ngươi đấy. Đám người Trần Đại Mộc người của Bao Đạo Ất, đám Thiên Cật tướng quả thực quá kém, tìm đất đào vàng xem như xong không tính, cản trở con đường thủy nơi nơi thu bạc, cứ tiếp tục như vậy Hàng Châu duy trì không nổi nữa. Chỉ có điều ngươi làm việc quá mức kịch liệt, luôn kết thù vào thân, Trần Đại Mộc đã chết nhưng Bao Đạo Ất kẻ này tâm cơ thâm trầm, ngươi tốt nhất là nên chú ý một chút.

Trần Phàm khoác áo tơi vào người:

- À, là như vậy sao?!

- A, việc này trong lòng ngươi hiểu rõ là được. Vì việc này, đại công tử của Lâu gia Lâu Thư Vọng đã tìm ta mấy lần, nói nếu đám người Bao Đạo Ất tiếp tục làm như vậy bọn họ cũng rất nhanh duy trì không nổi. Nghe nói hắn đã tới tìm ngươi, đã ăn canh 'đóng cửa', ha ha, mấy việc ngươi làm gần đây ta nghĩ hắn nhất định ghi nhớ. Gia chủ và vị đại công tử này của Lâu gia đều là người có năng lực, tên Lâu Thư Vọng này cùng tuổi với ngươi, nếu ngươi có lòng đến khi đó không ngại kết giao một chút cũng được.

Trần Phàm liếc nhìn đối phương một cái, có chút nhàm chán gật đầu.

Tổ Sĩ Viễn cũng có việc trên người, nói xong mấy lời này chuẩn bị rời đi, chỉ là xe ngựa mới lăn được vài bước thì ngừng lại:

- À, đúng rồi, cách đây không lâu, chuyện liên quan tới Ninh Lập Hằng, hiện tại thế nào rồi?

- Tổ tiên sinh cũng cảm thấy hứng thú với việc này?

Tổ Sĩ Viễn bật cười:

- Nghe nói người này quấy đảo chiến cục ở Hồ Châu, mặc dù ta chưa từng gặp mặt nhưng cũng có đôi chút bội phục. Cách đây không lâu các ngươi đánh nhau trước điện, việc này tạm thời bị đè xuống nhưng người muốn gϊếŧ hắn vẫn còn rất nhiều, các nơi đều đang tìm kiếm phương pháp. Hiện tại ta trông coi việc vặt ở Hàng Châu tự nhiên cũng có kẻ nghe ngóng bên ta, trước đó Lệ Thiên Hữu Lệ tướng quân còn đặc biệt tới tìm ta, nói huynh đệ Lệ gia bọn họ nhất định phải gϊếŧ chết kẻ này. . .

- Vậy cứ đợi bà điên kia tìm tới cửa đi. . .

Trần Phàm lẩm bẩm, sau đó nói:

- Đánh nhau trên điện mấy ngày trước ta không có tham dự, bản thân ta còn muốn đánh nữa kia. Nếu để ta nói, kẻ đó tâm cơ thâm trầm, trong lúc bệnh nặng còn có thể đùa bỡn xoay vần đám người An Tích Phúc vòng vòng, dĩ nhiên mới có hai mươi tuổi tự nhiên gϊếŧ sớm bao nhiêu tốt bấy nhiêu, ta ghét nhất là kẻ thông minh. Vì sao Tổ tiên sinh lại tới hỏi ta?

- À, mặc dù việc liên quan tới Ninh Lập Hằng mấy ngày trước Kế Tân ngươi không hề tham dự nhưng đám người trên điện ai ai đều biết mối quan hệ giữa Kế Tân và vị cô nương nhà họ Lưu kia. Việc này lớn như vậy, vị cô nương Lưu gia kia đã muốn ngăn cản lại, tuy nói chủ yếu là thuyết phục Liễu Thánh Công nhưng nói ngươi không hề hay biết, ta thật. . .

Tổ Sĩ Viễn còn chưa nói hết lời Trần Phàm đứng bên cạnh đã trợn trừng mắt:

- Ta. . .Ta. . .Ta. . .Ta có quan hệ với nữ nhân đó? Tổ tiên sinh, Tổ công, ngài đang đùa cợt sao? Ta và cô ta đánh nhau vài lần, nếu không phải ta hạ thủ lưu tình. . . Không đúng, ta và cô ta không có bất cứu quan hệ gì. . .

Tổ Sĩ Viễn nhìn hắn hồi lâu:

- Không phải là Thánh Công có ý làm mai mối. . .

- Lão nhân gia đều như vậy, ta thích kiểu hiền lành, nữ nhân kia là kẻ điên. . .

- Chẳng qua ta và lệnh sư đều cảm thấy. . .Kế Tân và Lưu cô nương rất xứng đôi. . .

- Đúng vậy, hai kẻ điên không hơn không kém!

Trần Phàm bĩu môi. Lúc này đoàn người đã đi về phía trước được một đoạn, có lẽ là nhớ ra điều gì đó, hắn hướng tầm nhìn về một phía, sau đó khẽ khẽ ra dấu, nói:

- Được rồi, về chuyện của Ninh Lập Hằng ta quả thực có biết, Tổ tiên sinh nếu đã hỏi. . .Ừ, thì chính là. . .

Thời gian là buổi chiều, màn mưa mênh mông. Tổ Sĩ Viễn thuận theo ánh mắt của Trần Phàm nhìn lại, chỉ thấy cách đấy không xa ở giữa một khu nhà, có người khoác áo tơi đang ở trên nóc nhà cầm gạch gõ gõ gì đó. Chắc là mái nhà bị dột vì vậy mà trèo lên sửa lại, trong tiếng mưa mơ hồ truyền tới tiếng hô của tiểu cô nương:

- Cô gia, cô gia, người xuống đây đi. . .

Người trên mái nhà nhìn qua khá trẻ tuổi, dáng người dường như có chút gầy ốm. Tổ Sĩ Viễn vốn muốn hỏi người đó có phải là Ninh Lập Hằng hay không để ghi nhớ nhưng nhìn thấy dưới mái hiên ngôi nhà lúc này đang ngồi một hán tử, thoạt nhìn rất giống người giữ cửa rảnh rỗi, sau lưng mang đao. Ánh mắt hắn nhìn qua, hán tử nọ ánh mắt nghiêm túc nhìn qua đây sau đó lại cụp mí mắt xuống. Tổ Sĩ Viễn suy nghĩ một hồi, kẻ này hắn nhận ra, đó là một trong tám tên đao thủ thuộc hạ lợi hại của Lưu cô nương, hắn đã ở đó nói vậy xung quanh nhất định tồn tại càng nhiều hơn.

Cô nương Lưu gia tính tình cổ quái, người thường khó đoán. Chuyện liên quan tới Ninh Lập Hằng hắn cũng chỉ thận miệng hỏi mà thôi, không muốn liên quan quá nhiều, lúc này mới nhớ ra lời nói của Trần Phàm, hắn cũng gật gật đầu. Đúng vào lúc này, chỉ nghe bên kia tuyền tới một tiếng 'Bịch', sau đó là tiếng thét chói tai của nữ hài tử; hai người đồng thời nhìn về phía ngôi nhà kia, nhìn thấy trên mái nhà sập xuống một lỗ hổng lớn, Ninh Lập Hằng đang sửa lại mái ngói xem ra là từ trên mái nhà rơi xuống đất. Thị vệ mang đao lập tức đẩy cửa tiến vào, hai người nhìn một hồi lâu, có chút ngạc nhiên trợn mắt há mồm.

- Hài, một kẻ thư sinh dù thông hiểu mưu lược lại đi làm việc của thợ xây cũng khó trách khỏi cảnh như vậy. . .

Xe ngựa dần dần chạy đi xa, Tổ Sĩ Viễn thuận miệng nói một câu sau đó hạ thấp thanh âm:

- Trước đó ta ở bên cạnh Thánh Công nhìn thấy tin tức do Phất Suất sai người truyền tới, chiến cục Gia Hưng kịch liệt, trong thời gian ngắn không thể phân ra thắng thua, nghe nói Lưu gia cô nương đã bị thương, sợ rằng sắp tới sẽ trở về khi đó không biết cô ta sẽ sắp xếp kẻ này như thế nào. . .A, việc này Kế Tân đã biết rồi chứ?

- Bị thương?

Trần Phàm nhíu mày, liếc nhìn đối phương một cái, một lát sau mới nhìn về phía trước xem sự kiện này là sự thật tiêu hóa xuống:

- Cô ta cũng bị thương sao?

*********************

Dứt lời cũng là lúc hai người Trần Phàm và Tổ Sĩ Viễn đi tới ngã rẽ của con phó trong mưa. Ninh Nghị chủ đề tài câu chuyện lại không hề hay biết vấn đề của mình từng dẫn tới tranh cãi ở tầng cao nhất bên quân đội.

Hắn không phải là người cam chịu ngồi im đợi chết nhưng nếu sự việc không có gì chuyển cơ, tạm thời chỉ đành tùy ngộ nhi an. Hai canh giờ trước, hắn còn vì căn phòng dột nước mưa mà đau đầu, nước bắt đầu dột xuống từ sáng sớm. Hắn tới thư viện phía trước dậy chữ nửa ngày, tiểu nha hoàn duy nhất chỉ có một việc đó là tìm kiếm các loại vật dụng hứng nước sau đó bận rộn mang nước mưa đi đổ. Đợi đến khi Ninh Nghị trở về mới tìm được được biện pháp, hai người kiểm tra các nơi dột nước, Ninh Nghị xung phong nhận việc leo lên mái nhà lợp lại chỗ dột, sau đó đã xảy ra bi kịch.

Công trình sư có thể chỉ đạo phối hợp rất nhiều người dựng lên lầu cao chọc trời nhưng chưa chắc đã là một người thợ xây giỏi, Ninh Nghị vốn thân thể chưa khỏi hẳn, huống chi căn phòng đã dột nát, sửa lại được một nửa thì xà nhà sụp đổ, lộ ra một lổ hổng to tướng. Thật ra Ninh Nghị không bị gì nhưng cái giường của tiểu Thiền đã bị ướt hoàn toàn, may là thành quả của việc sửa chữa ít ra cũng giữ được hơn nửa chỗ này, bọn họ kéo dịch chiếc giường còn lại ra, giữ nửa gian phòng tương đối khô thoáng.

Sau đó toàn bộ thời gian buổi trưa, Ninh Nghị cầm xẻng lớn, tiểu Thiền cầm cuốc nhỏ ở trong gian phòng tạo một con mương dẫn nước thoát nước nho nhỏ, khiến cho nước từ trên lỗ hổng đổ xuống có thể chảy ra đổ sang bên kia.

Vốn là một căn phòng tùy ý sắp đặt, trong căn phòng không có nhiều đồ vật, nguyên bản có hai cái giường, một cái tủ, một bộ bàn ghế nhỏ. Lúc này trở nên càng nhỏ, bên ngoài mái hiên nước mưa không ngừng đổ xuống, cách hai bức vách còn có một phòng bếp có thể sử dụng; lúc này lập tức biến thành vùng trời đất nhỏ bé để hai người có thể hoạt động. Trong lúc sửa chữa con mương thoát nước kia, hai người còn đi qua phòng bếp thoáng thu thập củi khô còn có thể sử dụng.

Tới lúc chập choạng tối, mưa vẫn không ngừng lại, cột khói đen dầy đặc bay lên trong mưa sau đó không ngừng bị nước mưa chia cắt, đè ép xuống. Trong phòng bếp truyền ra tiếng hai người ồn ào nhóm lửa nấu cơm canh; bởi vì bản thân không có việc gì làm cho nên Ninh Nghị đi tới giúp đỡ, nói thật ra, đối với việc thái rau nấu cơm tuy rằng tiểu Thiền biết nhưng thật ra không xem là am hiểu thông thạo.

Sau đó, cây đuốc được đốt lên, màn đêm theo cơn mưa to yên lặng không một tiếng động phủ xuống. Cả thành Hàng Châu rộng lớn, chỉ có một nửa căn phòng của khu nhà nho nhỏ này, dưới ánh sáng của cây đuốc giống như hòn đảo cô độc bị chia cắt ra, trong mưa to bị toàn thế giới bao phủ. . .