Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 7

Hôm nay là lễ Giáng sinh, lại đúng vào chủ nhật, những nhân viên Hồng Kông đều đã xin nghỉ từ hôm qua để về nhà đón giáng sinh. Lâm Gia Nhạc mời chị họ La Diễm và Hồ Huy ăn trưa, vì sao lại là cơm trưa thì do cậu nghĩ tối Giáng sinh họ sẽ có kế hoạch riêng. Mỗi lần đến ngày lễ Lâm Gia Nhạc đều mời họ ăn cơm, đây là phương thức thể hiện lòng cảm ơn của Lâm Gia Nhạc, cậu không biết có cách nào khác để thể hiện lòng cảm kích của mình.

Cậu đi cùng Hồ Huy tới quán rượu lần trước họ ăn cơm, một lát sau La Diễm cũng tới nơi lại còn dẫn theo một cô gái có mái tóc dài kéo sang một bên, trên người mặt một chiếc T-shirt màu hồng bên ngoài khác một chiếc áo da cổ lông màu hồng. Quảng Đông tuy không lạnh nhưng thời tiết vẫn hơi se se, Lâm Gia Nhạc cũng mặc áo lông.

La Diễm giới thiệu với Lâm Gia Nhạc “Gia Nhạc, đây là đồng nghiệp của chị, Tằng Nguyệt Cầm, mọi người trong kí túc đều đi chơi, cô ấy không có chỗ đi nên chị bảo cô ấy đi ăn cơm cùng, không sao chứ?”

Lâm Gia Nhạc không thấy phiền “Không sao ạ, cùng ăn được mà. Chị xem chọn ăn gì để em gọi.”

La Diễm lại quay ra nói chuyện với Nguyệt Cầm “Đây là em họ của chị, Lâm Gia Nhạc, đẹp trai đúng không. Nó làm việc ở Hồng Thụy Hán, giờ đã là nhân viên kinh doanh rồi, rất giỏi đúng không?”

Nguyệt Cầm cười vui vẻ, gật đầu với Lâm Gia Nhạc “Chào anh, Lâm Gia Nhạc, tôi là Nguyệt Cầm, sau này chúng ta làm bạn nhé.”

Lâm Gia Nhạc cũng không tiện từ chối nên chỉ đơn giản gật đầu “Được rồi.”

La Diễm đưa Tằng Nguyệt Cầm đến tuyệt đối không phải chỉ để ăn một bữa cơm, La Diễm giới thiệu Tằng Nguyệt Cầm một cách rất khéo léo, người ở đâu, bao nhiêu tuổi, bình thường thích làm gì, rất giống đang mai mối. Trên bàn cơm chỉ có hai người phụ nữ ríu rít trò chuyện, Hồ Huy ngồi một bên chăm chỉ ăn cơm đôi khi chen vào được một hai câu, kéo gần chuyện của Tằng Nguyệt Cầm và Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc chưa trải qua tình huống thế này bao giờ, nhưng cậu cũng không ngốc, có thể hiểu được ý của chị họ, cho nên cũng chỉ lễ phép đáp lời.

La Diễm nói “Em họ của chị là vậy đó, nó ít nói lắm, nhưng là đứa rất biết quan tâm người khác.”

Tằng Nguyệt Cầm cười nói “Đàn ông như vậy mới đáng tin.”

Lâm Gia Nhạc “…”

Cơm nước xong La Diễm và Hồ Huy nói chiều họ có việc rồi, ở quán bar có tiệc giáng sinh nên bọn họ muốn đến tham dự. Hỏi Lâm Gia Nhạc có đi không, ấn tượng của Lâm Gia Nhạc về quán bar chỉ dừng lại ở chai bia đắt hơn ba đồng kia, cho nên vội vàng lắc đầu nói em không biết nhảy không muốn dự tiệc. Tằng Nguyệt Cầm cũng nói là không muốn đi.

La Diễm nói “Vậy Gia Nhạc, em dẫn Nguyệt Cầm đi chơi đi.”

Lâm Gia Nhạc làm sao có thể từ chối.

Lễ Giáng Sinh vốn chẳng có nửa điểm liên quan tới người Trung Quốc, nhưng mọi người thường có nhiệt tình vô cùng lớn với hàng ngoại nhập, nhất là người trẻ, cho nên coi lễ Giáng sinh thành lễ tình nhân luôn. Đường lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều là các đôi tình nhân sánh bước, cửa hàng lớn nhỏ đều trang hoàng hoa hồng rồi chocolate, còn cả những học sinh mặt đồng phục đứng bán hoa.

Một cô bé kéo tay Lâm Gia Nhạc “Anh ơi, mua hoa tặng bạn gái đi. Hoa hồng là tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng đấy.”

Lâm Gia Nhạc “…” Đứa trẻ này mới có mấy tuổi, hiểu tình yêu vĩnh hằng là gì hả? Cậu xấu hổ xua tay lại nghiêng đầu nhìn Tằng Nguyệt Cầm, cô ấy đang cúi đầu tự cười e thẹn.

Lâm Gia Nhạc gãi đầu nói “Trẻ con bây giờ thật hết nói nổi.”

Tằng Nguyệt Cầm cười “Chỉ là những lời người lớn bảo cho chúng nó nhắc lại thôi.”

Lâm Gia Nhạc lại đi bên cạnh Tằng Nguyệt Cầm, cô chủ động hỏi “Anh làm nhân viên bán hàng thì không cần phải tăng ca nhỉ?”

Lâm Gia Nhạc gật đầu “Ừ, trừ lúc quá bận, nếu không thì bình thường sẽ không phải tăng ca.”

“Vậy tốt rồi, tiền lương mỗi tháng cũng cố định?” Tằng Nguyệt Cầm hỏi tiếp.

Lâm Gia Nhạc lại đáp “Ừ, tiền lương cố định, còn tăng ca lại có tiền thưởng thêm.” Nhưng thời gian tăng ca không nhiều.

“Ông chủ người Hồng Kông tốt ở chỗ này, so với mấy công xưởng của người nội địa thì quy củ hơn.” Tằng Nguyệt Cầm cảm thán “Tôi nghe nói làm nhân viên bán hàng có thể nhận rất nhiều tiền boa, thu nhập của anh chắc cao lắm.”

Lâm Gia Nhạc lập tức đỏ mặt, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, ai nói làm nhân viên bán hàng thì nhất định sẽ nhận tiền boa? Lúc này cậu còn trẻ, hoàn toàn không biết có một số chuyện là luật bất thành văn, không phải cậu muốn là có thể giữ mình trong sạch. “Anh không tuân thủ quy tắc của ngành sản xuất anh sẽ không thể làm một phần trong đó, chính là cách sinh tồn trong xã hội.”

Cậu không biết trả lời thế nào mới tốt, đành phải nói bừa “Tôi

mới chuyển chỗ làm không lâu, chưa được tiếp xúc với việc bán hàng chính thức nữa nên cũng không rõ.”

Tằng Nguyệt Cầm rõ ràng có thật vọng, chỉ “À” một tiếng.

Lâm Gia Nhạc ngẩng đầu thấy đã tới nhà xưởng của Tằng Nguyệt Cầm, cậu đứng lại “Vậy,

chị Nguyệt Cầm, em

phải về công xưởng, chị muốn đi đâu nữa không? Tằng Nguyệt Cầm năm nay hai mươi, lớn hơn Lâm Gia Nhạc hai tuổi.Tằng Nguyệt Cầm lập tức cứng mặt, bất kể là ai bị cậu trai mình thích gọi là chị đều sẽ có cảm giác bị giội cho một chậu nước lạnh. Cô mất một lúc mới nặn được một nụ cười “Cậu về sớm thế, hôm nay không phải ngày nghỉ sao?”

Lâm Gia Nhạc nói “Em về học bài.”

“Hả? Cậu học cái gì?” Tằng Nguyệt Cầm hỏi.

Lâm Gia Nhạc nói “Là đọc sách, rồi làm bài tập.”

Tằng Nguyệt Cầm ngạc nhiên “Cậu còn làm bài tập gì nữa?”

Lâm Gia Nhạc trả lời “Bài tập toán, lý, hóa.”

Đương nhiên Tằng Nguyệt Cầm càng giật mình “Cậu còn làm mấy cái đấy làm gì? Không phải cậu đã tốt nghiệp sao?”

Lâm Gia Nhạc không muốn nói về những dự định tương lai của mình với một cô gái xa lạ, hơn nữa rõ ràng cậu cảm nhận được Tằng Nguyệt Cầm có ý với cậu, nhưng cậu lại không hề muốn mối quan hệ này, trong nội tâm cậu khát vọng có một gia đình, nhưng đó phải là sau khi cậu hoàn thành ước mơ của mình. Hơn nữa trực giác nói cho cậu Tằng Nguyệt Cầm không phải đối tượng lý tưởng. Cậu nói “Chỉ là thích, em muốn tìm chút việc để làm.”

Tằng Nguyệt Cầm không thèm hỏi nữa “Tôi cũng phải về rồi. Tạm biệt!”

Lâm Gia Nhạc nói “Tạm biệt!” Thật ra còn gặp lại hay không cũng không quan trọng.

Lâm Gia Nhạc về ký túc xá, bạn cùng phòng đã ra ngoài chơi. Thật sự khó có được khi thanh tĩnh như vậy, người bạn cùng phòng kia vừa về đến nơi thì đã mở TV, Lâm Gia Nhạc bị ép luyện bản lĩnh làm bài tập trong tiếng TV. Đương nhiên nếu không có những thanh âm quấy nhiễu đó thì sẽ càng tốt. Cậu lấy sách ra làm tiếp bài tập từ ngày hôm trước.

Cho đến tận khi sắc trời tối dần cậu mới giật mình nhận ra. Cậu cầm hộp cơm đến canteen mua cơm, thời gian ăn cơm ở canteen thường rất sớm, năm giờ đã bắt đầu, nếu là ngày bình thường thì giờ này đã chẳng còn gì để ăn, nhưng vì hôm nay là ngày lễ, có rất nhiều người ăn cơm ở ngoài nên canteen lại thành ra thừa rất nhiều đồ ăn. Lâm Gia Nhạc lấy một phần thịt gà rang, thật ra chỉ có một cái chân gà, có lẽ là gà đông lạnh, vị ăn như sáp, nhưng cậu cũng không để tâm, có thịt ăn là tốt rồi. Thật ra sau khi đi làm cuộc sống của Lâm Gia Nhạc được cải thiện hơn rất nhiều so với trước, mỗi tháng đều có một phiếu cơm một trăm rưỡi, mỗi phần ăn đều có món mặn, thân thể cậu trở nên cường kiện so với trước kia rồi. Đới Cao nói đây là thành quả mấy tháng dạy dỗ của anh ta với Lâm Gia Nhạc.

Rửa bát xong định đến đài phun nước ngắm cá, nhưng đứng từ xa đã thấy bóng một đôi tình nhân đứng đó khiến cậu lập tức bỏ ngay ý định này quay người muốn đi về kí túc.

“Allen?” Có người gọi cậu. Lâm Gia Nhạc đứng lại nhìn xung quanh, ở đây người gọi tên tiếng Anh của cậu chỉ có mấy người trong phòng làm việc.

“Anh Hạ?” Lâm Gia Nhạc lại nhìn thấy người không ngờ đến, người đang đứng chỗ cửa cầu thang rõ ràng là Hạ Phương Húc, anh ta lại không về nhà đón giáng sinh. Cậu nghe nói Hạ Phương Húc có một gian kí túc xá ở tầng cao nhất tòa nhà C nhưng anh ta rất ít khi ở lại, mỗi khi đến đây đều ở khách sạn.

“Merry Christmas!” Hạ Phương Húc cười nói.

Lâm Gia Nhạc đành phải đáp lại một câu “Giáng Sinh vui vẻ!”

“Allen không ra ngoài chơi à?” Hạ Phương Húc cười nhìn Lâm Gia Nhạc, mỗi lần nói chuyện với Lâm Gia Nhạc anh ta đều dùng tiếng phổ thông, cũng chỉ gọi tên của cậu, cảm giác trong tiếng gọi ngọt lịm kia như tiếng nỉ non giữa đôi tình nhân.

Lâm Gia Nhạc bị gọi thế cảm thấy hơi nổi da gà, cậu nhỏ giọng “Tôi chưa có bạn gái.”

Hạ Phương Húc cười ha hả “Thì ra Allen còn độc thân. Này, tặng cậu.” Nói rồi đưa ra một chiếc hộp thắt dải băng tinh xảo màu hồng nhạt.

Lâm Gia Nhạc không nhận.

Hạ Phương Húc nhìn cậu “Cầm đi, đây là quà tặng lễ Giáng Sinh cho cậu, mỗi nhân viên ở phòng hành chính đều có.”

Lâm Gia Nhạc đành phải nhận quà, nói một câu “Cảm ơn anh Hạ!”

Hạ Phương Húc mỉm cười nhìn cậu “Thật ra Allen không cần phải khách sáo với tôi như thế, cậu cứ gọi tôi Vincent là được rồi.”

Lâm Gia Nhạc lấy dũng khí nói “Vậy tôi gọi anh là Vincent, anh có thể không gọi Allen được không, cứ gọi tôi A Nhạc là được rồi.” Cậu thật sự không chịu nổi mỗi tiếng Allen của người này, mỗi tiếng gọi đều khiến cậu rùng mình.

Hạ Phương Húc bật cười “Được, sau này gọi cậu là A Nhạc, cũng không khác với Allen lắm.” Đến phút cuối rồi Lâm Gia Nhạc vẫn phải chịu một câu nữa.

“Vin, Vincent anh muốn đi ra ngoài? Tôi về kí túc trước đây.” Lâm Gia Nhạc lắp bắp gọi tên tiếng Anh của Hạ Phương Húc, bây giờ cảm giác không phải chịu đựng cái tên Allen nữa, nhưng lại bị hai chữ Vincent tra tấn, thật sự đã bắt đầu hối hận về đề nghị của mình.

“Được, bye!” Hạ Phương Húc lại tươi cười nói.

“Tạm biệt!” Lâm Gia Nhạc ba bước thành hai nhanh chân vượt qua Hạ Phương Húc đi về phía kí túc.

Lâm Gia Nhạc cầm chiếc hộp Hạ Phương Húc đưa cho cậu, hộp màu café có viết chữ tiếng anh, Lâm Gia Nhạc chỉ nhận ra từ Chocolate, những từ khác nhìn như không phải tiếng Anh. Cậu cẩn thận mở chiếc hộp, bên trong là từng viên chocolate hình trái tim được bọc trong giấy bạc màu kim. Lâm Gia Nhạc nhìn hộp kẹo được đóng gói tinh mỹ, nếu để mình ăn thì lại thấy tiếc, cậu muốn tặng lại cho chị họ, nhưng vừa lúc nghĩ tới Nguyệt Cầm hôm nay gặp thì lập tức vứt bỏ ý định này. Lại nghĩ sắp đến Tết nguyên đán rồi, nếu đi thăm anh Lưu, vậy để hộp Chocolate này tặng cho Ngưu Ngưu. Thế nên lại đóng hộp rồi thắt lại dải băng kia đặt vào ngăn kéo.

Ngày hôm sau đi làm, mọi người đều nhận được quà Giáng Sinh, nhưng chẳng qua cũng chỉ là kem dưỡng da, Lâm Gia Nhạc cũng có, cậu nhớ tối hôm trước Hạ Phương Húc nói mỗi người đều có quà Giáng Sinh, nhưng có vẻ không phải ai cũng có Chocolate. Cậu lờ mờ cảm thấy việc này không hợp lẽ thường.

Lâm Gia Nhạc từ nhỏ đã gặp nhiều sóng gió, cho nên ý thức chịu đừng gian khổ của cậu cũng lớn hơn người thường rất nhiều. Cậu còn biết mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, rất nhiều chuyện sẽ còn dồn dập tới tựa phong ba bão táp, có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cậu trong chớp mắt. Tựa như chuyện của bà nội, vốn cứ nghĩ rằng cậu sắp thi đại học rồi có thể khiến bà nội vui vẻ, thậm chí cậu đã nghĩ tới lúc mình đỗ đại học, bà nội sẽ vui vẻ tự hào thế nào, nhận lấy lời chúc mừng từ những người bạn già của bà, trên gương mặt là nụ cười vui vẻ. Nhưng cậu còn chưa kịp thi đại học thì bà nội đã qua đời, tất cả dự tính của cậu đều tan biến. Cho nên cứ tính toán cho tương lại sau này, nhưng cậu càng trân trọng cuộc sống hiện tại, dùng một câu để nói chính là, hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai có sầu ngày mai tính. Nếu những việc ngoài ý muốn không tìm đến thì cậu cứ trải qua từng ngày thế này là tốt rồi.