Cửu cô nương ma xui quỷ khiến mà không đẩy Vương Hồ Tử ra, tay run
nhè nhẹ lại lần nữa sờ
đến giữa hai chân hắn, bắt lấy vật cứng, dùng tay đo đạc kích cỡ một chút.
“Đúng vậy, chính là như vậy, tiểu tâm can sờ gia thoải mái cực kỳ.” Vương
Hồ Tử nói, liền muốn hôn Cửu cô nương, tâm tư Cửu cô nương đều ở trên
vật cứng trong tay, vừa không chú ý, bị hắn vừa vặn hôn được.
Vương Hồ Tử trong miệng mùi rượu rất nặng, bị hắn câu lấy đầu lưỡi dây
dưa, Cửu cô nương cảm thấy mình cũng sắp say, đâu còn nhớ rõ cái gì mà
phản kháng, cả người mềm ở trong lòng ngực hắn.
Vương Hồ Tử thấy nàng không phản kháng, trong lòng biết sự tình không
sai biệt lắm, vào ban ngày, tuy nói có Lưu Kỳ canh chừng cho hắn, rốt cuộc
vẫn không an toàn, Vương Hồ Tử liền vừa hôn vừa bế nàng lên, đưa tới
phía sau núi giả đã sớm thiết kế tốt, ụp mặt lên bộ ngực đã thương nhớ ngày
đêm.
Cửu cô nương nhẹ nhàng thở gấp, rõ ràng là xoa ngực giống nhau, vì sao
hắn vuốt so với chính mình vuốt càng thoải mái hơn?
“Tiểu Đào Hồng hôm nay nói thật ít, là oán gia nhiều ngày nay không đi
tìm nàng?” Vương Hồ
Tử cố ý nói.
Cửu cô nương lo lắng sợ lộ, chỉ đành thanh giọng nói học kỹ nữ ngày
thường, diễn xuất trả về
một câu: “Cũng không phải sao.”
“Phải phải phải, trách ta trách ta, hôm nay gia phải tận tâm bồi thường cho
tiểu kiều kiều, bảo đảm đút no cho tiểu kiều kiều.”
Vương Hồ Tử nói, cởi xiêm y nàng, da thịt nữ nhân tuyết trắng bại lộ dưới
ánh mặt trời, Vương Hồ Tử ấn liên tiếp vệt đỏ ở bên trên, ngậm một viên
hồng anh lại hút lại liếʍ.
Cửu cô nương ôm cổ Vương Hồ Tử, nhìn hắn gặm cắn ở trước ngực mình,
trong lòng cảm thấy thẹn vô cùng, nhưng lại luyến tiếc đẩy hắn ra, chỉ có
chính nàng biết giờ phút này nàng có bao nhiêu mong muốn bị hắn hung
hăng khi dễ, giống lần đó, đùa bỡn nàng đến muốn co rút.
Vương Hồ Tử vừa hôn hai luồng trước ngực nàng, vừa sờ vào đũng quần
nàng, vuốt cánh hoa ướt đẫm, cảm thụ được nàng run rẩy.
“Tiểu tao hóa, ướt đẫm rồi!” Vương Hồ Tử ở bên tai nàng trêu ghẹo nói.
Cửu cô nương hơi hơi run, trong lòng cảm thấy thẹn, bị hắn gọi như thế, lại
làm nàng càng thêm động tình, chính mình lắc mông dùng huyệt cọ ngón
tay hắn.
“Tiểu tao hóa nhịn không được?” Vương Hồ Tử nói, cắm vào một ngón tay,
vuốt thịt mềm kiều nộn bên trong.
Cửu cô nương khó nhịn ừ một tiếng, hơi hơi dạng chân, làm cho hắn càng
dễ động.
“Có muốn gia dùng cây gậy lớn hầu hạ nàng sung sướиɠ?” Vương Hồ Tử
dụ dỗ nàng, chỉ chờ
nàng nói muốn.
Cửu cô nương gật gật đầu, lại vội lắc đầu, nói: “Không thể được, hôm nay
vì phạt chàng, không cho tiến vào, chỉ cho chàng cọ cọ ở bên ngoài.”
Cửu cô nương rốt cuộc vẫn là cô nương gia, mấy năm nay tự mình kẹp chân
cũng đã hiểu không ít chuyện, trộm ở thư phòng phụ thân xem qua sách,
biết rõ chỉ cần nghiệt căn của nam nhân không tiến vào thì không có việc gì.
Vương Hồ Tử nghe nàng nói thế, cũng không giận, đáp ứng: “Vậy gia chỉ
cọ cọ tiểu kiều kiều.”
Nói rồi hắn cởϊ qυầи, côn ŧᏂịŧ thô đen đã ở trên đỉnh tiểu hoa bao ướt nhẹp,
từ trên xuống dưới cọ
xát lên.
Vương Hồ Tử chơi đùa nữ nhân không phải một ngàn thì cũng tám trăm,
đối phó với Cửu cô nương non nớt bực này là dễ như trở bàn tay, đa dạng
chồng chất, mỗi khi câu đến nàng muốn cao trào liền ngừng lại, lặp lại vài
lần như thế, liền khiến cho nàng nhịn không được tự mình lắc mông đi cọ
cây gậy to của hắn.
Vương Hồ Tử đang muốn vào động, lại có người tới, hai người tức khắc sợ
đến không dám thở
ra, là Lưu Kỳ.
Thấy là Lưu Kỳ, Vương Hồ Tử liền nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục cọ xát lên.
Cửu cô nương không biết bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, nhìn thấy
Lưu Kỳ, theo bản năng nghĩ tới người trong lòng Mạc Ly, sợ đến mức mặt
mũi trắng bệch, chính mình điên rồi sao, thế nhưng cùng Vương Hồ Tử vào
ban ngày ở núi giả pha trộn, sau này còn gả chồng thế nào?
Cửu cô nương muốn đẩy Vương Hồ Tử ra, lại không ngờ Vương Hồ Tử đột
nhiên ngồi xổm xuống, chui vào giữa hai chân nàng, đi hôn liếʍ tiểu hoa
huyệt ướt đẫm, tay nàng vốn dĩ muốn đẩy hắn ra lại rơi xuống đầu vai hắn,
chỉ nghĩ chờ một lát, thoải mái xong lại đẩy hắn ra, dù sao hắn đáp ứng
không đi vào, chỉ cần không đi vào thì tốt rồi.
Vương Hồ Tử công phu ngoài miệng lợi hại, đầu lưỡi cùng giống như cá
chạch, duỗi ra co rụt lại mà chui vào nhục huyệt, không đến hai lượt, Cửu
cô nương liền run thân mình tiết một đợt nước.
Vương Hồ Tử muốn vào động, nhưng nghĩ đến Lưu Kỳ nói, vẫn nhịn
xuống, phóng sợi dây dài câu cá lớn, chỉ chờ cá lớn này ngoan ngoãn lại lần
nữa đưa tới cửa, tự bẻ huyệt cầu hắn thao.
“Tiểu Đào Hồng thoải mái sao? Gia hôm nay còn có việc, không náo loạn
với nàng, lần tới lại dùng cây gậy lớn từ từ chọc huyệt bảo bối của nàng.”
Vương Hồ Tử mặc quần vào đi rồi, Cửu cô nương hồi lâu mới phục hồi tinh
thần, vội mặc xong xiêm y, trở về tiệc rượu, còn chọc đến mẫu thân hỏi
nàng đi làm cái gì mà lâu như thế, sao mặt còn đỏ bừng.
Cửu cô nương chỉ đành đỏ mặt nói dối, khẽ nói vừa mới đi nhà xí thì phát
hiện nguyệt sự tới.
Mẫu thân nàng không hỏi nữa, thì thầm một câu với phụ thân nàng, liền
mang nàng trở về.
107
Vương Hồ Tử đợi hai ngày, ngày đó hoàng hôn, Cửu cô nương đang giúp
cha mẹ đóng cửa hàng, Vương Hồ Tử cố ý dẫn theo bình rượu đi qua cửa
nhà nàng, Cửu cô nương vừa thấy Vương Hồ
Tử đến liền nhịn không được kẹp chân, nhớ tới chuyện ngày đó.
Chờ tới đêm khuya, Vương Hồ Tử cố ý ở bên ngoài cửa hàng Cửu cô
nương giả say hô vài câu, liền ngồi ở ven tường giả ngủ.
Đợi không đến chốc lát, cửa mở ra cái khe nho nhỏ, một bóng người nho
nhỏ từ cửa hàng chui ra, đi đến bên Vương Hồ Tử, nhẹ nhàng đá hai chân
hắn, nhẹ giọng gọi: “Vương Hồ Tử?”
Vương Hồ Tử hơi hơi mở mắt, nói: “Tiểu Đào Hồng? Sao nàng ở chỗ này?”
Nói rồi lung lay đứng lên.
Cửu cô nương rũ đầu không nói, sợ Vương Hồ Tử nhận ra nàng, liền trực
tiếp nhào vào trong lòng ngực hắn.
Vương Hồ Tử thuận thế ôm lấy nàng, cười nói: “Tiểu tao hóa chính là lại
nhớ đại bảo bối của gia?” Vừa nói, vừa xoa mông nàng.
Cửu cô nương gật gật đầu, mơ hồ mà ừ một tiếng.
Vương Hồ Tử đột nhiên khiêng nàng lên, đi nhanh về phía trước, làm Cửu
cô nương hoảng sợ, bất chấp bại lộ thân phận, vội hỏi: “Chàng đây là làm
gì?”
“Đương nhiên là tìm chỗ nào cẩn thận yêu thương tiểu kiều kiều, Tiểu Đào
Hồng cũng không muốn gia ở trên đường làm việc này đi? Bị Cửu cô
nương nghe thấy, lại đến chỗ tiên sinh cáo trạng ta.”
Cửu cô nương bị lời này của hắn làm cho chột dạ, nhưng tưởng tượng đến
sảng khoái lúc bị hắn hôn lại sờ, nàng liền không nói, nhưng sợ hắn phát
hiện thân phận mình, chỉ đành ép giọng nói:
“Vậy đi cái ngõ nhỏ kia, nô gia nhịn không được muốn được ngài yêu
thương.”
“Tiểu tao bức muốn bị gia thao có phải không?”
Cửu cô nương không đáp lời, Vương Hồ Tử không làm nữa, dừng bước
chân lại nói: “Tiểu Đào Hồng không nói lời nào, gia có thể đi đây, không
cần gây gộc đút tiểu tao huyệt.”
Cửu cô nương chỉ đành nhẹ giọng hừ nói: “Ừ, tiểu tao bức muốn bị gia
thao.”
Vương Hồ Tử lúc này mới vừa lòng, hỏi: “Huyệt của tiểu tao hóa có phải
ướt đẫm hay không?”
“Ừ, ướt đẫm, gia vừa ôm nô gia, huyệt nô gia liền ướt.” Một lần làm hai lần
quen, Cửu cô nương chậm rãi quen tay quen miệng.
“Vậy thì làm thế nào cho phải?” Vương Hồ Tử nói, kéo xiêm y nàng, lộ ra
hai luồng ngực trắng bóng, lúc hắn đi lại liền nhảy nhảy, Vương Hồ Tử há
mồm cắn một núʍ ѵú, tấm tắc mυ'ŧ vào.