Trương Công Án

Chương 22

Vương Nghiên đập bàn, chặn đường Đào Châu Phong ở trong viện đang định về nhà ăn cơm tối.

“Đại nhân, hạ quan khẩn cầu thăng đường vụ án Mã Liêm bị gϊếŧ.”

Đào Châu Phong đồng cảm nhìn Vương Nghiên, trầm mặc hồi lâu. Ông đang nghĩ có nên nói cho Vương Nghiên nghe hay không, rằng đệ đệ y, Vương Tuyên có khả năng dính líu đến vụ án này, đã bị bắt đến Ngự tiền rồi, nói không chừng Đại lý tự còn đang tiến hành điều tra.

Trước giờ Đào Châu Phong vẫn luôn vô cùng yêu thích Vương Nghiên, không ai được tự chọn cha mẹ cho mình, mặc dù Vương Nghiên không kính trọng ông cho lắm nhưng thực sự là một thuộc hạ có năng lực. Đào Châu Phong thích nhất là những người trẻ tuổi có đầu óc chịu làm việc, có người trẻ nào mà không có tật nhỏ chứ? Tính khí nóng nảy một chút, kiêu ngạo một chút cũng không sao.

Đào Châu Phong nghĩ ngợi đôi chút, vẫn là không nói ra, chỉ đáp qua loa: “Vậy thì, ngươi chuẩn bị hồ sơ đầy đủ trước đã, đợi bản bộ đường xem qua, ngày mai ta lại nói tiếp.”

Vương Nghiên vẫn kiên quyết chặn đường đi của ông: “Đại nhân, hạ quan đã có được chứng cứ vô cùng quan trọng, mong đại nhân lập tức chuẩn bị thăng đường.”

Đào Châu Phong khổ sở nói: “Cái này…”

Ngoài cửa lớn đột nhiên nổi lên một trận ồn ào, mấy nha sai cùng Kiều Thư lệnh vội vàng chạy nhào đến: “Đại nhân, đại nhân, đại… đại…”

Từ phía sau bọn họ, một đám hộ vệ vây quanh một người hùng dũng oai vệ bước vào, mình vận áo bào đỏ tía hoa văn thương sơn kỳ lân, hông đeo ngọc tường vân như ý, chòm râu oai vệ cất giấu tư thế ngang ngạnh, đôi mắt như hổ báo chứa đựng khí thế oai hùng. Đào Thượng thư lập tức hành lễ: “Hạ quan bái kiến Thái sư…”

Lời Đào Châu Phong còn chưa nói hết, Vương Thái sư đã tóm lấy Vương Nghiên đang đứng cạnh bên ông, tay phải cầm quạt hương bồ vung lên, một tát giáng xuống: “Nghịch tử!”

Vương Nghiên bị đánh một cái cả người lảo đảo, Vương Thái sư lại bồi thêm một cái bạt tay, “Đồ vô pháp vô thiên! Ai cho ngươi cái gan to như thế hả, làm việc thiên tư trái với luật pháp, bao che cho đệ đệ của ngươi!”

Đào Châu Phong ngăn cản cũng đã muộn, một lằn máu từ mũi Vương Nghiên chảy xuống.

Vương Thái sư vung tay, trung khí sung mãn quát nói: “Dẫn lên!”

Vài hộ vệ lôi một kẻ bị trói gô đến, đè y quỳ sụp xuống mặt đất, là Vương Tuyên.

Lúc này Vương Thái sư mới chậm rãi chỉnh lại tay áo, nói với Đào Châu Phong: “Đào thượng thư, mạo muội xông vào Hình bộ, xin chớ trách đường đột. Nghe nói nghịch tử Vương Tuyên của lão phu có dính dáng đến vụ án này, nghịch tử Vương Nghiên hôm nay trở về phủ, đã báo cho đệ đệ nó biết, chính là có ý bao che. Lão phu bèn dẫn Vương Tuyên đến, thỉnh Đào đại nhân tuỳ ý xử trí.”

Vương Nghiên chùi máu mũi, Vương Tuyên run giọng nói: “Cha, con bị người ta hãm hại, không có liên quan gì đến ca cả!”

Vương Thái sư đạp đứa con trai thứ một cái, Đào Châu Phong vội vàng ngăn cản: “Thái sư… chuyện này… hạ quan vẫn chưa rõ sự tình…”

Vương Thái sư tức giận nhìn Vương Nghiên: “Ngươi lại dám giấu giếm Đào Thượng thư?”

Đào Châu Phong lập tức nói: “Không có không có, là… vẫn còn chưa có… chứng cứ rõ ràng… vụ này còn phải thẩm tra chi tiết.”

Vương Thái sư đáp: “Không sao, Đào Thượng thư, ngài cứ thẩm tra, tốt nhất là bây giờ thăng đường xử luôn tên nghiệt súc Vương Tuyên này! Trước khi thăng đường, lôi Vương Nghiên ra đánh sáu mươi đại bản! Lão phu sẽ đứng kế bên xem!”

Đào Châu Phong nói: “Thái sư đại nghĩa diệt thân, hạ quan bái phục vô cùng… chỉ là…”, ông nhìn sang Vương Nghiên, “không đánh Vương Thị lang được, y chủ thẩm một vụ án lớn, đã tìm ra chứng cứ xác thực, việc không thể chậm trễ, hạ quan đang tính lập tức thăng đường. Mời Thái sư châm chước cho.”

Vương Thái sư nheo mắt: “Ô? Có chuyện này sao? Cũng được, mời Thượng thư đại nhân tạm thời giam Vương Tuyên vào đại lao, còn tội lỗi của Vương Nghiên nhất định không thể bỏ qua. Đợi thẩm tra xong, lão phu sẽ đi thỉnh tội với hoàng thượng. Cái thứ đại nghịch bất đạo này, chém luôn càng tốt!”

Đào Châu Phong lại vội vàng nói: “Không chém được, vụ án Mã Liêm bị sát hại có liên quan rất lớn, không biết đâu là đầu đâu là đuôi. Nếu như không có Vương Thị lang, vụ án này có thể sẽ biến thành án treo thiên cổ…”

Vương Thái sư phất ống tay áo một cách nặng nề: “Thôi được, nể tình Đào thượng thư nói hộ cho ngươi, tội này tạm thời ghi đấy, đợi khi vụ án phá xong, lập tức thỉnh hoàng thượng chém đầu hai tên súc sinh các ngươi! Trước mắt giam Vương Tuyên vào đại lao!”

Đào Châu Phong gật đầu: “Được, được, vậy trước mắt cứ giam Vương thiếu công tử vào trong thiên lao…”

Trương Bình, Kỳ Chu và Từ Đăng lại cùng đi ra sân nhà Mã Liêm. Trương Bình từ nãy giờ vẫn không nói gì, Kỳ Chu hỏi: “Trương huynh có kết luận gì chưa?”

Trương Bình cúi đầu đáp: “Có khả năng Mã Liêm không phải là người Quận Thục. Hung thủ quen biết Mã Liêm. Còn những cái khác hiện giờ không dám đưa ra kết luận.”

Gương mặt của Kỳ Chu thoáng lộ ra vẻ thất vọng.

“Huynh ở trong bếp xem tới xem lui đồ gia vị của Mã Liêm, phát hiện trong đó không có ớt, cho nên mới đoán hắn không phải người Quận Thục? Kỳ thực cũng có người Thục đâu thích ăn ớt.”

Từ Đăng nói tiếp: “Giả dụ cậu dựa vào cửa phòng mà đoán hung thủ là người quen của Mã Liêm thì không hợp lý lắm, trời nóng thế này, Mã Liêm không bắt buộc cứ phải đóng cửa mà tắm.”

Trương Bình nói: “Mã Liêm vốn không đi tắm. Sau khi hung thủ gϊếŧ hắn xong, lại đem hắn bỏ vào trong thùng tắm. Thật ra trước giờ Mã Liêm luôn tắm ở trong sân. Hung thủ không biết chuyện này cho nên mới đem thùng tắm vào trong phòng ngủ.”

Hắn chỉ mép giếng, trên cái ghế đẩu có một hộp xà phòng, bên cạnh đó có một sợi dây thừng dùng để phơi đồ vô cùng ngắn. Lúc ngồi trong bồn tắm, có thể tiện tay vắt khăn tay, quần áo lên.

Ánh mắt Kỳ Chu nhìn Trương Bình lại ánh lên sự hứng thú: “Tại sao hung thủ lại bỏ Mã Liêm vào trong thùng tắm?”

Trương Bình đáp: “Tại hạ chỉ xem hiện trường, hiện tại dựa vào chứng cứ, không thể kết luận được.”

Kỳ Chu gõ gõ chiết phiến lên cằm: “Vậy hai điểm mà huynh dám chỉ ra, có chứng cứ gì không?”

Trương Bình cụp mắt: “Tại hạ có quen biết với Mã Liêm, đã từng dùng cơm với y. Lúc ăn cơm bên ngoài, y chỉ ăn cơm, ăn cay là một lát sau cả khuôn mặt đã đỏ ửng, miệng còn bị lở.”

Trong nhà bếp của Mã Liêm không có ớt, không có gạo, chỉ có mì, dùng dầu vừng.

“Rõ ràng y ngồi bên giếng nhưng không phải dội nước tắm mà là dùng thùng tắm. Nhìn mặt đất trong sân có lẽ thường dùng nước rửa, nhưng gạch sàn trong phòng lại chỉ được quét sạch.”

Như vậy chính là sau khi Mã Liêm tắm rửa xong, còn đem nước đã tắm rồi cọ rửa mặt đất.

“Quần áo không phải ngày nào cũng thay.”

Quần áo của Mã Liêm cứ cách vài ngày sẽ có một bà lão ở đầu ngõ đến giặt giũ. Gã là một người yêu thích sạch sẽ, dù trời nắng to cũng không thay y phục mỗi ngày.

Từ Đăng cười cười: “Đây là thói quen của người Tây Bắc. Nhưng mà cậu nói như thế này lại mâu thuẫn rồi. Hung thủ vốn có quen biết với Mã Liêm, tại sao lại phạm phải lỗi là đem thùng tắm vào trong phòng ngủ?”

Trương Bình đáp: “Nếu như hắn không quen với Mã Liêm, việc gì phải vẽ thêm chuyện này?”

Từ Đăng lắc đầu: “Gượng ép.”

Trương Bình cũng không nói gì. Kỳ Chu nói: “Ấy, chỉ dựa vào mấy cái này thì không tìm ra hung thủ là ai đâu. Tập ngân phiếu của hắn cũng không biết từ đâu mà ra.”

Từ Đăng nói: “Chuyện này tra dễ thôi. Đợi chút nữa tiểu nhân đem nó đưa cho nha sai của Hình bộ, xem như là thưởng cho chút công lao của họ. Mã Liêm, tên tiểu tử này thật nhiều nghi vấn. Nghe nói, y có thể trúng tuyển chính là nhờ sự tiến cử của Lưu Bính đại nhân, học trò của Vân thái phó. Ối, lời này tôi không thể nói bậy được.”

Trương Bình lại cúi đầu nói: “Học trò còn muốn đến trường thi xem thử.”

Kỳ Chu liếc nhìn Từ Đăng, Từ Đăng nói: “Thiếu gia, thời gian không còn sớm nữa, nên về thôi.”

Kỳ Chu cười nói: “Thôi được, hôm nay gặp được Trương huynh thật sự là có duyên. Hẹn ngày gặp lại.”

Rồi chia tay cáo biệt với Trương Bình.

Sau khi Lan Giác trở về phủ, đột nhiên nhận được lệnh truyền gọi, lệnh y lập tức kiến giá.

Lan Giác không rõ nguyên cớ, đổi sang triều phục, khẩn cấp vào cung.

Trương Bình trở về chỗ ở ở ngõ Tiểu Hao Tử. Hắn đột ngột chuyển đến Lan phủ, chỗ này vẫn chưa trả lại. Hắn cầm cái cà mên, mua mấy cái bánh nướng bên đường, nửa thùng đậu hũ đi đưa cơm cho Trần Trù.

Thế nhưng khi đến đại lao Hình bộ, hộ vệ lại không cho hắn vào thăm. Trương Bình móc ra mấy đồng tiền, nhét cho hộ vệ, hộ vệ nói: “Thôi đi, chút tiền này của ngươi còn chẳng đủ húp cháo. Không phải là bọn ta lừa gạt gì ngươi. Thượng thư đại nhân vừa thăng đường thẩm vấn y, y là đệ đệ của tên thư sinh chết oan dưới hồ mấy năm trước, trên công đường y đã nhận rồi. Huynh ruột của kẻ bị gϊếŧ trong vụ án này đã hại gϊếŧ anh trai của y, ngươi nói vụ án này còn chỗ nào đáng nghi không? Bây giờ y bị nhốt trong đại lao, không phải ngươi muốn gặp là gặp được đâu.”

Trương Bình xách đồ ăn từ từ quay mình rời đi, trở về Lan phủ.

Lúc hắn về đến Lan phủ, trời cũng đã tối đen. Nhà trên đèn đuốc sáng trưng, hình như Lan Giác vừa mới từ trong cung trở về. Trương Bình gặp Ngô Sĩ Hân dọc hành lang, Ngô Sĩ Hân hỏi hắn vừa đi đâu về, rồi nói, hôm nay Lan Huy không gặp được Trương Bình, còn nhiều lần hỏi thăm y nữa.

Trương Bình đáp vài câu qua loa rồi trở về phòng mình. Hắn chỉ nhìn thấy một cái bóng đen động đậy gần đấy, nhìn thấy Trương Bình thì liền đi đến, hoá ra là Tôn tổng quản.

Tôn tổng quản ho khan hai tiếng, nhìn xung quanh rồi khẽ nói: “Tiểu Trương, chuyện kia của ngươi ta đã nói với đứa cháu rồi. Sáng sớm ngày mai có thể để ngươi vào trường thi một lúc nhưng không được ở quá lâu.”

Trương Bình khom lưng vái một cái: “Đa tạ Tôn thúc.”

Ngày hôm sau, trời vừa mờ sáng, người cháu của Tôn tổng quản đã dẫn Trương Bình vào trong trường thi.

Cả trường thi rộng lớn trống không trống hoác, Tôn Chưởng lại nói, hôm nay bắt đầu dọn dẹp bên trong các phòng, cho nên cửa phòng thi không khoá, bảo Trương Bình mau đi xem đi, ông ta sẽ đứng đây nghe ngóng tình hình.

Trương Bình gật gật đầu, vội vàng đi đến chỗ phòng thi. Nơi đầu tiên hắn đi tất nhiên là căn phòng trống nơi phát ra tiếng khóc ngày hôm đó.

Trong phòng không có gì cả, trống huơ trống hoác, bởi vì nó không được dùng làm phòng thi do đó cũng không có bàn ghế gì. Trương Bình cẩn thận nhìn một vòng, rồi lại đi đến phòng ba trăm năm mươi sáu – phòng của sĩ tử đã phát bệnh động kinh.

Sĩ tử ở phòng ba trăm năm mươi sáu thi đề Hiền. Trương Bình đứng trong phòng kiểm tra, cuối cùng ngồi sụp xuống, nhìn gầm giường.

Rồi hắn lại đi đến căn phòng mình đã ở ngày hôm đó, cũng xem gầm giường, rồi đi đến sát vách, cuối cùng mới đi đến căn phòng mười bốn của Mã Liêm.

Trong lòng của Trương Bình có một nghi vấn, cần phải kiểm chứng tại căn phòng này. Mã Liêm là đệ đệ của Mã Hồng, năm xưa Vân thái phó đã lật lại vụ án Trần Tử Thương, đích thân định tội chết cho Mã Hồng. Mã Liêm thay đổi hộ tịch, đến Kinh Thành, tại sao còn nương nhờ Vân thái phó, nhận được sự tiến cử nhiệt tình của môn sinh ông là Lưu Bính?

Căn phòng của Mã Liêm đã từng có một thư sinh chết, nhưng xem qua chẳng khác gì so với mấy căn phòng khác. Trương Bình lại cẩn thận xem xét một lượt, quả nhiên, đúng như hắn dự đoán, mấy thanh trúc trên giường hoàn toàn giống với mấy căn phòng khác, có thể tháo ra. Chỉ là, sau lưng thanh trúc đã bị dạt bằng, không có gì hết. Phòng ba trăm năm mươi sáu cũng như thế này. Nhưng quỷ phù khắc dưới giường Trương Bình thì vẫn còn.

Lúc Trương Bình trở về Lan phủ trời cũng đã tầm trưa. Hắn ngồi trong phòng. Cửa phòng đột nhiên mở ra hai bên.

Trương Bình nhìn ra ngoài, vội vàng đứng dậy, cúi người nói: “Lan đại nhân.”

Lan Giác mỉm cười nhìn hắn: “Không cần đa lễ. Bởi vì hai ngày này ngươi đều xin nghỉ, ta không biết có phải là do trong người không khoẻ hay không nên đến xem một lát. Trưa nay đã ăn gì chưa?”

Trương Bình đáp: “Tôi đã ăn mì ở ngoài rồi.”

Lan Giác nói: “Xem ra ngươi vẫn còn vì vụ án của Trần Trù mà chạy đôn chạy đáo nhỉ. Không lẽ tra ra được gì rồi à?”

Trương Bình lắc đầu nói: “Học trò có một chuyện cứ nghĩ mãi không ra, không hiểu là tại sao.”

Lan Giác rất hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của hắn, bất giác cảm thấy hứng thú vô cùng, ánh mắt liếc qua mấy tờ giấy để trên bàn: “Đây là cái gì?”

Đó chính là minh văn mà Trương Bình phỏng đem về từ chỗ từ đường của Trần Tử Thương.

Lan Giác chưa từng đi đến từ đường của Trần Tử Thương, bèn cầm mấy tờ giấy lên xem. Mặc dù Vân Đường là thái phó, nhưng về chữ viết vẫn không được tính là đứng đầu. Lan Giác không tiện bình luận nhiều, thế là đi xem mấy tờ giấy của Trần Tử Thương, kinh ngạc nói: “Chữ của Trần Tử Thương thật không bình thường, quái lạ thật, sao y lại có thể viết ra kiểu chữ này nhỉ?”

Trương Bình ngẩng phắt đầu, vươn tay nắm lấy ống tay áo của Lan Giác: “Không bình thường thế nào vậy?”.

Trương Bình lại đi đến ngoài ngõ Trúc Âm, đến chỗ quán trà, đi qua đi lại.

Trời dần ngả về Tây, đương lúc ông chủ quán sắp lấy gậy đuổi hắn đi thì sau lưng Trương Bình vang lên hai tiếng ho khan.

Thiếu niên Kỳ Chu cười với hắn từ xa: “Trương Bình.” Từ Đăng vẫn đứng sau lưng y.

Trương Bình khom lưng: “Học trò có chuyện quan trọng.”

Từ Đăng chọn một căn phòng trống ở trà lâu cạnh bên, cửa phòng đóng lại, Kỳ Chu cười nói: “Trương huynh có chuyện gì thế, có thể nói được rồi.”

Trương Bình quỳ xuống đất, cúi đầu nói: “Hoàng thượng, thảo dân quá phận, muốn kiểm tra vài hồ sơ.”

Từ vùng ngược sáng, “Kỳ Chu” đứng dậy, nheo mắt cười nói: “Ngươi quả nhiên rất thông minh, chẳng trách Đào Châu Phong lại tiến cử như vậy, đến Lan Giác cũng luôn miệng khen ngươi. Sao ngươi lại nhận ra trẫm? Cử chỉ? Ngôn từ? Hay là tên giả của trẫm?”

Trương Bình cúi đầu: “Đều không phải, thảo dân có biết Đặng đại nhân, từ đó đoán ra thân phận của hoàng thượng.” Ngước mắt lên nhìn về phía Từ Đăng.

“Vụ án lớn mà Đặng đại nhân từng xử cùng quyển Tuân Tích Lục, thảo dân đều có vinh hạnh được đọc qua, nên sinh lòng ngưỡng mộ Đặng đại nhân, cũng đã từng lén đứng trước cửa Đại lý tự và phủ của Đặng đại nhân nhìn trộm.”

Vĩnh Tuyên Đế phá lên cười: “Đặng khanh, hoá ra trẫm được hưởng sái hào quang của ông. Thôi được, một tên thư sinh như ngươi, lại không công danh, dựa vào cái gì mà đưa ra yêu cầu này với trẫm?”

Trương Bình nói: “Thảo dân biết hung thủ là ai.”

Vĩnh Tuyên Đế nhíu mày: “Là ai?”

Trương Bình trầm giọng đáp: “Thảo dân muốn xem bài thi của kỳ thi lần này, và hồ sơ của hai người.