Trương Công Án

Chương 18

Vương Nghiên nói: “Cái gì mà ma quỷ lộng hành, chắc chắn là có kẻ giả thần giả quỷ.”

Mặt mũi Kiều thư lệnh cứng đờ lại: “Nhưng mà đại nhân ơi, nghe nói ống bút đó bị khoá lại trong một căn phòng trống, cửa sổ của phòng cũng bị khoá chặt lại rồi! Là phòng kín đó! Nếu như có người giả ma giả quỷ, vậy làm sao người đó làm được chứ ạ?”

Vương Nghiên cười giễu cợt: “Kín cái khỉ gì phòng đó! Người ta đã vào đổi ống bút thành tro cốt mà còn gọi là phòng kín à? Thủ thuật che mắt này không cần phải hiểu đâu, chỉ cần biết tại sao hắn phải làm như thế thôi.”

Kiều thư lệnh nói: “Đại nhân nói đúng quá, tại sao kẻ đó phải làm như thế nhỉ?”

Vương Nghiên đáp: “Chắc tám chín phần là có kẻ muốn mượn vụ án năm xưa của Trần Tử Thương để gây sóng gió. Không biết Thượng thư đại nhân sẽ điều tra thế nào đây.”

Kiều thư lệnh chợt thức tỉnh: “Điều này… hạ quan cũng không biết nữa…”

Vương Nghiên cười, Kiều thư lệnh vốn là cái loa phóng thanh của Đào Châu Phong. E rằng Đào Châu Phong cũng không có ý tưởng gì với vụ án này nên mới phái Kiều thư lệnh đến thăm dò ý tứ như vậy.

Quả nhiên đến trưa Đào Châu Phong gọi Vương Nghiên đến, nói bên Đại lý tự đang có một vụ án lớn, cần tam ti bao gồm Đại lý tự, Hình bộ và Ngự sử đài cùng thẩm tra, Đào Châu Phong đang vướng phải vụ đó nên không có thời gian để điều tra vụ bên nhà Liễu Viễn, bèn chuyển sang cho Vương Nghiên.

Vương Nghiên vui vẻ tiếp nhận, nói với Đào Châu Phong: “Trong tay hạ quan vẫn còn vụ án Mã tiến sĩ bị gϊếŧ chết, có thể trong lúc điều tra sẽ hơi thất lễ hay vội vã, hy vọng Liễu đại nhân sẽ không trách Vương mỗ đường đột.”

Đào Châu Phong nói: “Cứ yên tâm, tính tình Liễu Viễn đại nhân rất tốt, nếu ngươi điều tra ra sớm, ông ấy sẽ càng thêm an tâm. Tác phong như vũ bão này chính là điểm mạnh của ngươi, nên cố gắng mà phát huy.”

Vương Nghiên đáp: “Đa tạ đại nhân khen ngợi, hạ quan nhất định sẽ phát huy hết mình.”

Vừa mới ra khỏi Vụ chính điện, Vương Nghiên lập tức căn dặn thuộc hạ: “Nói Tất bộ đầu dẫn người đến Liễu phủ một chuyến, đem cái ống bút biến thành tro cốt kia về đây, giải hết tất cả những hạ nhân làm chưa tới bảy năm trong Liễu phủ về Hình bộ. Rồi sai người đến Lễ bộ, chỉ cần nói bản bộ viện cần gấp rồi mang hồ sơ của Mã Liêm và Trần Trù về đây!”

Bên này các sai dịch của Hình bộ chạy về hướng Liễu phủ, bên kia Kiều thư lệnh đến Lễ bộ lấy hồ sơ.

Đích thân Lan Giác lấy hồ sơ đưa cho Kiều thư lệnh. Vương Nghiên chỉ lấy hồ sơ của Mã Liêm và Trần Trù, Lan Giác có thể đoán ra, quả nhiên Vương Nghiên muốn điều tra xem việc Mã Liêm bị gϊếŧ có liên quan gì đến vụ án Trần Tử Thương sáu năm về trước hay không.

Sáu năm trước Trần Tử Thương bị án oan, kẻ đầu sỏ gây nên là Mã Hồng. Sáu năm sau, Mã Liêm bị gϊếŧ, trong số nghi phạm có kẻ gọi Trần Trù.

Đều là hai cái họ Mã và Trần này, nếu như chỉ là trùng hợp thì thật khiến người ta phải sinh nghi.

Chỉ là Lan Giác ngầm thấy có chút kỳ quặc. Nếu như Liễu Viễn không đồng ý, Đào Châu Phong sẽ không chuyển vụ án này lại cho Vương Nghiên. Triệu doãn kinh thành Phùng Thai và Đại lý tự khanh Đặng Tự đều có giao tình với nhà họ Liễu, cũng có sở trường phá án, đặc biệt là Đặng Tự. Chỉ là chuyện ống bút quỷ cũng không phải to tát gì, tại sao Liễu Viễn lại đưa vụ này đến Hình bộ, để Vương Nghiên điều tra đây?

Sai dịch áp giải đám người làm Liễu phủ thành một hàng dài đông như kiến bò về Hình bộ, thu hút rất nhiều ánh nhìn của những người đi đường. Đám đông ríu rít bàn luận: “Vương Thị lang không hổ danh là công tử của Thái sư, nhà học có nguồn, bắt phạm nhân y như thân phụ y đi chiêu binh, bắt một lần là bắt cả đàn!”

Đám Trương Bình ngồi chồm hổm trong đại lao, chỉ thấy đám sai dịch giải một đám người đông nghìn nghịt đi vào, chia ra giam ở các phòng khác nhau. Trần Trù kinh ngạc nói: “Ôi mẹ ơi, vụ án nào thế này mà có nhiều nghi phạm thế?”

Có vài người bị giam ở phòng sát vách họ. Trần Trù sáp lại gần bắt chuyện với mấy người đó: “Các vị sao lại bị bắt? Dính phải vụ án nào vậy?”

Một người trong đám ỉu xìu đáp: “Chúng tôi là nô bộc trong nhà của Thị lang Lại bộ Liễu đại nhân. Lão gia nhà chúng tôi mấy hôm trước có mua về một cái ống bút, thấy nhát ma mãi. Lão gia Hình bộ nghi ngờ là do chúng tôi giả quỷ nên bắt chúng tôi nhốt vào đây.”

Tinh thần của Trần Trù nhất thời phấn chấn lên: “Ống bút thì làm sao có thể nhát ma?”

Người đó nhìn quanh rồi khẽ nói: “Chuyện này chúng tôi cũng không rõ. Nhưng nghe nói, lão gia nhà chúng tôi năm xưa phán sai án, khiến một thư sinh bị chết uổng mạng. Ống bút này chính là tro cốt của y. Oan hồn của y trở về báo thù đấy…”

Mấy vị thư sinh cứ ngó chằm chằm về bên đó, Trương Bình cũng từ bát cháo ngước đầu lên, Trần Trù lấy làm lạ hỏi: “Chẳng lẽ là nói vụ án của Trần Tử Thương sao?”

Hạ nhân của Liễu phủ vào thiên lao không bao lâu, kiệu của Lại bộ Thị lang Liễu Viễn cũng dừng trước cửa Hình bộ.

“Vương thị lang, ngài hành sự như sấm vang chớp giật vậy, thật khiến ta khâm phục, nhưng bắt nhiều hạ nhân của tệ phủ vào thiên lao như vậy, có phải là có chút không thoả đáng không?”

Vương Nghiên bỏ hồ sơ trong tay xuống: “Vô cùng thoả đáng. Tôi nghi ngờ vụ án này có liên quan đến vụ án Trần Tử Thương sáu năm trước, hơn nữa một vụ án khác trong tay tôi cũng có chút liên quan. Để phá được vụ án sớm, bắt buộc phải đẩy nhanh một chút. Vừa hay Liễu đại nhân đích thân đến đây. Tôi đang định đến bái kiến Liễu đại nhân, có điều quan trọng muốn hỏi… Liễu đại nhân đã có được ống bút đó bằng cách nào?”

Liễu đại nhân thở dài một tiếng: “Quả thực là do vô tình… Mấy ngày trước, vì công vụ nên tôi đã đi đến chợ ma một chuyến…”

Hiện nay thánh thượng vừa mới đích thân chấp chính, cần phải chỉnh đốn lại triều chính. Triều đình nhận được bẩm báo, có một số quan chức nhận của hối lộ, trong phủ chất đống không hết bao nhiêu là báu vật quý giá, rồi lén lút đem bán.

Bên ngoài Kinh Thành có chợ ma, vốn do con cháu của những gia đình giàu có lụn bại đem mấy đồ trong nhà ra bán, nhưng vì muốn giữ thể diện nên chờ cho đêm tối xuống mới bày sạp bán trong chợ. Trên sạp chỉ có một ngọn đèn dầu chiếu sáng, người mua không nhìn thấy rõ mặt người bán. Về sau chợ tập trung kiểu này dần dần được hình thành, trở thành chợ đen mặc định, thường thì bắt đầu từ canh ba canh tư, đến canh năm trời gần sáng thì dọn hàng.

Ngự sử đài nghe được tin đồn, chợ đen này đã trở thành nơi chủ yếu để các quan viên tẩu tán của hối lộ, sau lưng có hẳn một thế lực điều khiển. Liễu Viễn cùng với hai vị quan thuộc Ngự sử đài, Đại lý tự bèn cải trang thành thường dân, đến chợ ma lượn một vòng, thám thính tình hình.

Để cải trang cho giống, ba vị quan đều mua mấy thứ rẻ tiền ở sạp nào đó. Liễu Viễn tiện tay mua được ống bút này.

Vương Nghiên hỏi: “Liễu đại nhân có nhớ tướng mạo của kẻ đã bán ống bút cho ngài không? Tại sao lại cứ phải chọn ống bút này?”

Liễu Viễn miễn cưỡng nói: “Chủ sạp ở chợ ma, tất thảy đều không nhìn thấy rõ mặt. Nghe giọng thì là đàn ông đã trưởng thành. Vốn bình thường ta thích sưu tập văn phòng tứ bảo, lúc đó lại nghe hắn đang rao thế là đi xem.”

Vương Nghiên nhíu mày: “Trên sạp có những thứ gì?”

Liễu Viễn nói: “Bút, giá bút, nghiên mực, quạt… dưới ánh nến rất khó phân biệt đồ tốt đồ xấu. Chỉ có ống bút đó là làm bằng sứ, cũng còn nguyên vẹn, giá lại không cao cho nên ta liền mua nó.”

Vương Nghiên nói: “Lúc nào thì Liễu đại nhân phát hiện ra ống bút đó bất thường?”

Liễu Viễn nói: “Ống bút mà ta mua rõ ràng trên mặt có hình sơn thuỷ, sau khi về nhà thì liền biến thành ống bút sứ trắng, còn có một lằn nứt.”

Lúc đó Liễu Viễn trả tiền, chủ sạp lấy một mảnh vải màu đen bọc cái ống bút lại cho ông, sau khi về nhà, Liễu Viễn mở bọc ra thì nó đã trở thành như vậy.

Vương Nghiên nhướn mày: “Lằn nứt đó, Liễu đại nhân cảm thấy giống cái gì?”

Liễu Viễn nói: “Hình dáng hơi giống cành cây.”

Sau khi nhìn thấy ống bút sứ trắng đó, Liễn Viễn không khỏi nhớ lại vụ án Trần Tử Thương năm xưa. Mẫu thân của Trần Tử Thương đập đầu chết trước Hình bộ, vậy mà ống bút sứ trắng chứa tro cốt của Trần Tử Thương trong ngực bà ta lại không bị vỡ, lăn dưới đất, tro cốt rơi vãi ra đất. Ống bút và tro cốt thấm máu bà Trần. Mỗi ngày Liễu Viễn đều mơ thấy ác mộng, luôn mơ thấy cảnh này, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Nhưng trước mặt Vương Nghiên, ông hoàn toàn không nhắc đến chuyện này, chỉ nói phu nhân ông cảm thấy chuyện này có chút không lành, đàn bà trong nhà không hiểu biết nên đã đem ống bút đó vào Phật đường.

Vương Nghiên lại hỏi: “Phật đường đó, bình thường thì ai có thể vào?”

Liễu Viễn đáp: “Phật đường nằm trong nội viện, chỉ có nữ quyến có thể vào trong nội viện. Xưa nay việc thắp nhang bên trong cũng do phu nhân làm, rồi một hai a hoàn hầu cận phụ trách quét dọn.”

Vào đêm thứ hai sau khi ống bút này được đặt trong Phật đường, hai a hoàn vừa khóc vừa nói với Liễu đại nhân, trong Phật đường có ánh lửa. Bọn họ nhìn qua cửa sổ thấy có bóng dáng của một người đàn ông, còn nghe thấy tiếng than thở của hắn ta nữa.

Liễu Viễn đích thân dẫn gia đinh vào trong Phật đường xem xét. Trong Phật đường không có bất kỳ dấu tích nào cả, cũng chẳng có mùi hương của nến vừa mới thắp.

Liễu Viễn bèn nói đây là chuyện bịa đặt vô căn cứ, rồi dạy bảo đám a hoàn một trận. Ai ngờ một ngày nọ, Liễu phu nhân đang ngồi tụng kinh trong Phật đường thì nghe thấy tiếng thở than của một người đàn ông. Liễu phu nhân bị doạ đến nỗi ngồi bệt dưới đất, sau đó lại nghe thấy tiếng thở dài của một bà lão. Liễu phu nhân mời cao tăng của chùa đến đọc kinh chiêu độ, còn thỉnh cả bùa trấn áp, khoá kín phật đường lại. Cho đến sáng hôm nay, ống bút đột nhiên lại biến thành tro cốt.

Đống tro đem từ Liễu phủ về, Vương Nghiên đã sai bên pháp y kiểm tra qua, quả thực là tro cốt.

Vương Nghiên đóng hồ sơ lại, nhìn Liễu Viễn nói: “Liễu đại nhân, bước đầu Vương mỗ đoán có lẽ việc này có liên quan đến vụ án Trần Tử Thương sáu năm trước. Chuyện kỳ quái xảy ra ở trong phủ là do có kẻ giả thần doạ quỷ, nhưng hung thủ không hề tổn thương Liễu đại nhân hay bất kỳ ai khác, vẫn chưa rõ còn có dụng ý nào khác không, cho nên tôi mới bắt hết tất cả những người làm nhập phủ trong suốt vụ án của Trần Tử Thương của quý phủ giải đến Hình bộ. Mong Liễu đại nhân suy nghĩ thật kỹ, từ vụ án Trần Tử Thương đến giờ này phút này, ngoài việc ống bút nhát ma nhát quỷ ra, trong phủ có người nào đáng ngờ, có chuyện nào kỳ quái hay không?”

Liễu Viễn nói: “Sau vụ án mấy năm trước đó, Liễu mỗ nhận lỗi từ quan, nhưng nhờ thánh thượng không vứt bỏ lại trọng dụng lần nữa. Mọi việc trong nhà đều do phu nhân và quản gia lo liệu. Việc mà Vương đại nhân vừa hỏi, Liễu mỗ phải trở về phủ kiểm tra mới có thể trả lời.” Ông đứng dậy chắp tay nói: “Nhưng Vương đại nhân suy nghĩ nhạy bén, hành động nhanh gọn, Liễu mỗ bái phục vô cùng. Vụ này phải trông cậy vào Vương đại nhân rồi.”

Đám thuộc hạ của Liễu phủ bị bắt nhốt vào đại lao nhưng lại không thấy thẩm vấn tra hỏi gì. Trần Trù thở dài nói: “Xem ra sở thích của Vương thị lang là bắt người bỏ tù đứng ngắm cho vui nhỉ.”

Đang ngồi oán trách thì vài cai ngục vây quanh một vị quan mặc áo màu xanh lam đi đến trước ngục bọn họ, mở cửa phòng giam ra.

Trần Trù còn nhớ vị quan này là Khổng lang trung.

Khổng lang trung giơ một mảnh giấy lên đọc: “Cao Dương Quý, Củng Tần Châu, Trương Bình, Thị lang đại nhân có lệnh, các ngươi có thể ra khỏi đây rồi.”

Vài thư sinh vẫn còn ngơ ngác, Trần Trù bật dậy từ đệm cỏ: “Vậy còn tôi? Tôi, Trương huynh, Lữ huynh, tại sao lại không được thả ra?”

Khổng lang trung mặt không biểu tình nói: “Mấy người các ngươi không thể đi được tất nhiên là có nguyên do rồi.” Rồi xua tay với đám Trương Bình nói: “Mau đi đi.”

Trương Bình bò dậy, Trần Trù nắm góc áo hắn mặt đẫm nước mắt: “Trương huynh, lần trước là huynh, lần này là tôi. Sau khi huynh ra khỏi đây rồi, nhớ giúp tôi tra rõ vụ án này nhé, ngàn vạn lần đừng bỏ rơi tôi! Vương Thị lang thả Củng Tần Châu ra, thế mà không thả bọn tôi đi, tôi thấy không thể trông cậy vào Hình bộ được rồi!”

Mặt Khổng lang trung đen xì, chỉ giả vờ không nghe thấy gì, không thèm chấp nhất với y. Củng Tần Châu cười nói: “Thị lang đại nhân thấu rõ mọi việc, trong đầu tất nhiên hiểu rõ hơn Trần huynh, biết Củng mỗ đây vô tội. Tôi cáo từ trước đây, Trần huynh cũng bảo trọng nhé!”. Gã vỗ vỗ vai Trần Trù, nghênh ngang mà đi.

Trương Bình trấn an Trần Trù vài câu, sau đó đi ra khỏi đại lao.

Thời tiết nóng ẩm, Trương Bình bị nhốt trong đại lao lâu ngày, từ lâu cả người hôi không chịu được. Đám ruồi nhặng ngoài đường buông uế vật trên tường đồng loạt bu sang hắn.

Trương Bình vòng qua cửa chính của Hình bộ, lưỡng lự một hồi, nhớ lại những lời mà đám hạ nhân Liễu phủ đã nói trong nhà lao.

“Lão gia chúng tôi có thể không sợ sao, năm đó mẹ của người chết oan Trần Tử Thương đập đầu chết ngay trước cửa Hình bộ, kiệu của đại nhân chúng tôi cũng vừa đến nơi. Lúc đó thiệt là thảm làm sao, chính mắt tôi nhìn thấy… Người phụ nữ đó lúc chết vẫn còn ôm tro cốt của con trai mình, đựng trong một cái ống bút sứ màu trắng, giống y như đúc cái lão gia mua về nhà. Nó lăn vào trong vũng máu, tro cốt hoà trộn vào máu… Lúc đó chân của tôi mềm nhũn, lão gia mãi cũng không bước ra khỏi kiệu được…”

Trương Bình vừa ra khỏi thiên lao, Trần Trù, Lữ Trọng Hoà, Hàn Duy Quyển liền bị Vương Nghiên gọi đi thẩm vấn.

Bổ khoái dẫn ba người đến một căn phòng yên tĩnh, lại mang ghế cho họ ngồi, còn đem lên ba tách trà.

Ba người Trần Trù lo sợ ngồi xuống, Vương Nghiên ngồi ở ghế đầu sau bàn, vẻ mặt ôn hoà nhìn bọn họ.

“Bản bộ viện đã xem qua lời khai của các ngươi, có một việc mãi vẫn không hiểu. Ba người các ngươi thi rớt, đi uống rượu giải sầu, nhưng sao lại chọn nơi nằm cạnh bên cái hồ mà sĩ tử Trần Tử Thương hàm oan tự vẫn sáu năm về trước?”