Có câu nghe lời khuyên của người khác thì sẽ được ăn no, Khương Đường cũng nghe theo, nhưng mà bạc là bạc, mấy tiểu cô nương ở Yến Kỉ Đường cũng rất tốt, Khương Đường giàu có rồi thì cũng phải mời các nàng ấy ăn món gì đó.
Khương Đường: “Hoài Hề tỷ, ngày mai đi mua đồ thì mang ta theo với, tối mai chúng ta đi ăn một bữa!”
Hoài Hề bất đắc dĩ nói: “Mới vừa nói với ngươi không được để lộ tiền tài.”
Khương Đường: “Ăn uống cũng không tốn bao nhiêu bạc… Muốn ăn gì, không thì chúng ta đi ăn lẩu đi.”
Hoài Hề: “…Được.”
Buổi tối Khương Đường còn phải tới chính viện làm cơm, Trịnh thị cho hai lượng bạc, đừng nói là làm cơm tối, làm hơn mười lần như vậy cũng được.
Bởi vì được Trịnh thị thưởng nên Khương Đường cũng tình nguyện làm nhiều điểm tâm ngọt cho Cố Kiến Sơn, chỉ là món ăn thuần vị ngọt không nhiều lắm.
Buổi tối Khương Đường làm thịt thăn chua ngọt, ít chua, nhiều ngọt, thăn heo sau khi chiên giòn thì được áo lên một lớp nước giấm đường, sau đó xào với lửa nhỏ, khiến cho mỗi miếng thịt heo chiên giòn đều vàng ươm óng ánh.
Sau khi làm cơm ở chính viện xong thì Khương Đường có thể đi về, nàng không cần ở chờ ở đó.
Trên đường trở về thì sắc trời đã tối, Khương Đường một tay cầm đèn lòng, một tay cầm mấy nguyên liệu còn thừa lại.
Gió đêm thổi qua, lá cây xào xạc.
Cũng không biết vì sao Khương Đường lại cảm thấy gió hôm nay có chút kỳ lạ, trong tiếng gió thổi hình như còn có tiếng bước chân loạn xạ.
Khương Đường quay đầu nhìn rất nhiều lần nhìn cũng chỉ thấy một màu đen nhánh.
Tuy rằng nói nội viện là nơi an toàn nhất nhưng chiều nay Tĩnh An đã tới tìm nàng một lần, không thể không có lòng phòng bị, ngày mai phải mang theo một cái nồi sắt và cũng đợi Cố Kiến Sơn ăn xong.
Vị Ngũ công tử này mỗi ngày sẽ đến đây ăn cơm, ăn xong thì đi, theo hắn trở về thì có vẻ an toàn hơn một chút.
Khương Đường chạy vài bước, về tới phòng đã thở hồng hộc.
Lục Anh hỏi nàng sao lại thở dốc như vậy.
Khương Đường: “Hôm nay có một trận gió lớn rất quỷ quái, ta cảm thấy sợ nên chạy nhanh.”
Lục Anh cầm khăn: “Nhanh lau mồ hôi rồi uống miếng nước.”
Khương Đường cảm thấy làm hai việc cùng lúc vô cùng tốt, chỉ có duy nhất điểm này là không tốt. Chạy đi chạy lại một chuyến mất ba mươi phút, một ngày ba lần, đã tiêu hết một canh giờ chỉ để đi đường.
Khương Đường uống một bát nước lớn: “Ta đến phòng bếp nhỏ xem chút.”
Lục Cẩm Dao bây giờ rất hay ăn tối, phải làm món gì đó vừa tiện vừa nhanh, bình thường Khương Đường sẽ gói một ít bánh bao và hoành thánh.
Lục Cẩm Dao đói bụng khiến cho nha hoàn gác đêm tỉnh giấc.
Có đôi khi Cố Kiến Châu cũng sẽ đi theo ăn một chén, Khương Đường rất ít khi nhìn thấy Cố Kiến Châu, lúc tối trở về phòng hạ nhân thì có thấy thoáng qua, cảm giác người hơi béo.
Đây là sức mạnh của tình yêu, tình yêu sẽ khiến người ta béo phì.
Ngày hôm sau, Khương Đường theo Hoài Hề ra ngoài mua sắm, sau đó vẫn luôn bận rộn từ trưa tới tối.
Buổi tối sau khi làm cơm xong nàng cũng không vội vã rời đi, chờ Cố Kiến Sơn đi thì nàng mới đi.
Cố Kiến Sơn đi đằng trước, nàng nối gót theo xa, khoảng cách không xa không gần, đây cũng không phải là lần đầu Khương Đường làm chuyện như thế này, ngựa quen đường cũ.
Lúc đi ngang qua hoa viên có một con đường nhỏ cạnh núi giả, đại khái cách hai trượng.
Trong hoa viên có tiếng sột soạt, hương hoa vương vấn ở chóp mũi, đây là con đường khiến Khương Đường sợ hãi nhất, mắt thấy Cố Kiến Sơn biến mất ở khúc cua, Khương Đường bước nhanh vài bước, đột nhiên có một cánh tay từ núi giả thò ra túm lấy nàng.
Khương Đường đang muốn kêu lên, Cố Kiến Sơn còn chưa đi xa, nhất định có thể nghe thấy. Nhưng người sau lưng lại dùng khăn tay bịt miệng nàng.
Khương Đường giãy giụa vài cái, cái chảo trong tay cũng rơi trên đất. Sức lực chênh lệch quá lớn, mấy thứ chuẩn bị đều không dùng được.
Cố Kiến Sơn vừa đi qua núi giả thì bỗng nhiên dừng bước.
Xuân Đài thiếu chút đã đυ.ng trúng hắn, lắc lắc đầu, xua cơn buồn ngủ: “Công tử?”
Cố Kiến Sơn nói: “Ngươi đến Yến Kỉ Đường gặp tứ nương tử, nói Khương Đường ở bên này.”
Nói xong, Cố Kiến Sơn nhanh chóng bước tới chỗ núi giả.
Xuân Đài cất bước đi về phía Yến Kỉ Đường, Khương Đường… Khương Đường ở đâu ra?
Từ đầu đến cuối, Xuân Đài cũng không biết Khương Đường theo sau bọn họ.