Lục Anh cũng nghĩ như vậy, trước kia còn cảm thấy Khương Đường muốn làm thϊếp cho Tứ gia là si tâm vọng tưởng, nhưng ngẩng đầu nhìn gương mặt Khương Đường lại cảm thấy không phải là không được.
Chỉ riêng tướng mạo này cũng đã là được trời ưu ái, nàng nấu cơm còn ngon như vậy, Hàn Dư Thanh...
Không quá đi.
Lục Anh cầm khung thêu lên, "Mười sáu thì sao, Hàn Dư Thanh kia vì sao tiễn ngươi, đơn giản là thấy dung mạo ngươi đẹp mắt... Làm sao dễ lừa gạt như vậy."
Khương Đường cảm thấy, Hàn Dư Thanh ở trước mặt Cố Kiến Sơn có thể ôm lỗi lầm lên trên người mình thì vẫn còn có chút trách nhiệm của nam tử.
Bạch Vi nói: "Như thế không vội, hôm nay mới gặp một lần, ngày khác ta lại đi hỏi thăm một chút. Nghe nói cô nương thích Hàn Dư Thanh không ít, cũng đừng là người ăn trong chén nhìn qua trong nồi."
Bạch Vi cảm thấy Khương Đường có thể nghĩ rõ ràng cũng tốt, Hàn Dư Thanh làm tiên sinh kế toán, về sau không chừng sẽ làm quản gia Hầu phủ.
Bội Lan chen miệng vào, "Ngươi cầm cái gì đó?"
Khương Đường nói: "Lò và nồi đất, ban đêm chúng ta lại ăn cháo đi, ta sợ ăn không đủ no."
Một chút gạo, một quả trứng, còn có chút thịt heo.
Thịt ba chỉ thịt mỡ có thể rán ra dầu, thịt còn lại cắt thành hạt lựu làm cơm thố.
Bội Lan nuốt nước miếng, vốn dĩ nha hoàn tam đẳng ăn không được thứ gì tốt, hiện tại Khương Đường đến phòng bếp nhỏ, đồ thừa của phu nhân cùng Tứ gia lại càng ít.
Giữa trưa sườn xào chua ngọt chỉ còn lại hai khối, canh chua cá còn một chút nước canh, cà chua không còn, tôm sông cũng không có...
Bội Lan thèm vô cùng.
"Khương Đường, ngươi có thể làm nhiều chút không, ta đây có bạc..." Buổi sáng hôm nay Bội Lan ăn khối bánh trứng thịt tôm nhỏ, vẫn là Lục Anh chia cho, hương vị hiện tại vẫn còn nhớ rõ.
Nha hoàn của Yến Kỷ Đường, ngoại trừ của hồi môn của Lục Cẩm Dao, còn lại đều là người ở của Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Tựa như Nguyệt Vân Bán Hạ, cha nương huynh đệ đều là nô tài của Hầu phủ, có phòng ngựa, có người gác cổng, còn có quản đại viện, mua đồ.
Ngày bình thường cũng không thiếu bạc.
Khương Đường vô thức nhìn Bạch Vi.
Bạch Vi nói: "Nếu Khương Đường là dựa vào bản lĩnh của mình tiến vào phòng bếp nhỏ, chúng ta không thể ghen tị. Nếu như Khương Đường nguyện ý chịu khổ làm nhiều một chút, chúng ta cũng không thể ăn không, các ngươi nói đúng hay không."
Khương Đường tiến vào phòng bếp nhỏ đối với các nàng mà nói là chuyện tốt.
Phòng bếp nhỏ mỗi ngày có không ít đồ thừa, vốn đều là Triệu đại nương mang về, nhi tử khuê nữ của bà ở chính viện, cả nhà Triệu đại nương sống thoải mái hơn người khác nhiều.
Mà Khương Đường là người Trần thị mua về, đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, muốn trợ cấp cũng không có cách, nếu như để hỏng, chẳng phải là chà đạp đồ ăn, còn không bằng làm xong bán đi.
Lại nói, hiện tại nha hoàn nghèo nhất Yến Kỷ Đường chính là Khương Đường.
Bội Lan không hề có một chút ý kiến, Lục Anh nói: "Ta cũng không thiếu chút tiền này."
Nguyệt Vân Bán Hạ liếc nhau, "Vậy buổi tối làm nhiều một chút đi, nếu như làm nhiều, chúng ta còn có thể bán cho các viện khác."
Việc này phải nói rõ.
Khương Đường cảm thấy một người ăn cũng là ăn, một đám người ăn cũng là ăn, còn có thể kiếm tiền sao lại không làm.
Phòng bếp nhỏ nhiều đồ béo bở, còn có thể tự mình kiếm thêm thu nhập, thật sự là một công việc không thể tốt hơn.
Cho dù Lục Cẩm Dao biết, cũng sẽ không nói cái gì, chỉ cần nàng chiếu cố tốt việc ‘ăn uống’ của Lục Cẩm Dao", chuyện khác đều có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
Khương Đường muốn đi chuẩn bị cơm tối, lại được thông báo đêm nay Lục Cẩm Dao Cố Kiến Châu đi chính viện, không cần chuẩn bị.
Hẳn là gia yến.
Khương Đường nhớ tới người buổi chiều gặp ở hành lang, trong sách mặc dù không nói nhiều về Cố Kiến Sơn nhưng mà vị tiểu công tử này thật sự rõ ràng là đầu quả tim của Cố phu nhân.
Hắn trở về, phải đi chính viện trước.
Khương Đường hỏi Triệu đại nương, "Nếu không chúng ta ở chỗ này chuẩn bị, nếu như phu nhân ở chính viện ăn không được thì trở về cũng sẽ không bị đói."
Triệu đại nương cũng có ý này, nếu như Lục Cẩm Dao trở về không ăn thì các nàng được hời.