Trời tối hơn một chút, mây đen dày đặc, gió lạnh ẩm thấp vi vu thổi qua.
“Xem ra không thể đợi đến ngày mai.” Lâm sư huynh thản nhiên nói, “Bây giờ chúng ta lên xem một chút đi.”
Cậu ta lấy ra một quả chuông đồng từ trong tay áo, nhẹ nhàng lắc lắc.
Rõ ràng không hề phát ra âm thanh, mấy người ở đây lại tựa hồ nghe được một tiếng chuông xa xăm kéo dài, mắt thấy được hai cương thi mặc quan phục đời nhà Thanh chậm rãi giơ tay lên, hai tay cứng ngắc.
Lại là một tiếng chuông vang lên, chúng nó chỉnh tề nhảy về phía trước một bước.
“Đi thôi.” Dứt lời, Lâm đại sư dáng vẻ ông cụ non dẫn đầu đi ở phía trước, mở cửa nhà.
Mấy người còn lại nhao nhao đuổi theo, nhưng bọn họ vừa nhìn thấy cảnh tượng trong hành lang, đều nhịn không được chấn động chớp mắt một cái.
Ba gian phòng khác, cửa phòng mở rộng, từng vệt máu chảy ra từ trong cửa, kéo kéodafi từ đầu cầu thang đến sâu trong tầng lầu không thấy ánh sáng. Không cần nghĩ cũng biết, mấy hộ gia đình này nhất định lành ít dữ nhiều.
Có lẽ, tất cả gia đình trong chung cư đều đã....
Nghĩ đến khả năng này, Hạ Lâu liền không nhịn được nhảy dựng trong lòng, lại nhìn Lục Ngôn Lễ một cái, mặt đối phương bình tĩnh không gợn sóng, tựa hồ không để bất cứ thứ gì trong lòng.
Dẫu cho những người hàng xóm này đã sống cùng hắn lâu như vậy.
Đột nhiên Hạ Lâu có chút chê trách, nếu nói Lục Ngôn Lễ gϊếŧ bọn họ là bởi vì cảm nhận được ác ý của bọn họ, vậy những hàng xóm này thì sao?
Lúc bọn họ cùng đi thăm hỏi, có thể cảm giác rất rõ quan hệ láng giềng trong tòa nhà này tương đối khá, chắc hẳn bình thường bọn họ đối xử với Lục Ngôn Lễ rất tốt.
Hắn thật sự máu lạnh như vậy sao?
Một đám người dừng ở lầu bốn.
Lúc này, ba cánh cửa còn lại đều mở ra, duy chỉ có một cánh cửa bị đóng.
Hạ Lâu nhìn cánh cửa phòng 404, trầm giọng nói: “Đại sư, chính là nơi này.”
Lâm đại sư nhìn cửa phòng 404, nhíu mày: “Ngươi chắc chắn là nơi này sao?”
Lục Ngôn Lễ đột nhiên lộ ra nụ cười sợ thiên hạ thái bình, lắc đầu: “Không không không, mấy người đều đoán sai rồi.”
“Phòng 404 của tòa nhà này vẫn luôn không có người ở. Kẻ mỗi đêm chặt thịt người chính là Quan Vân Long của phòng 405...”
Dứt lời, hắn đưa tay nắm lấy tay nắm cửa phòng 404, ấn xuống phía dưới, kéo ra phía sau.
Sau cánh cửa kia, rõ ràng là một bức tường trắng như tuyết!
Ước chừng là lâu năm không tu sửa, trên tường có chút vết nứt.
“Âm đọc của 404 chứa điềm không lành, ngay từ đầu nhà đầu tư đã không có ý định cho người ở phòng 404, gian phòng này là bổ sung vào.” Lục Ngôn Lễ cười rất vui vẻ.
Trong đầu Hạ Lâu đột nhiên hồi tưởng lại một câu nói của Hoàng Vĩ và Phong Sở Sở.
“Cái gì cũng không thấy, chỉ thấy... một mảnh trắng xóa.”
“Tại sao nhìn trong mắt mèo toàn màu đỏ?”
Trước đó nhìn vào phòng 404 chỉ là vách tường mà thôi.
Mỗi một lần Lục Ngôn Lễ miêu tả đều nói “Tôi sống ở căn hộ trên lầu”, hắn chưa từng nhắc qua số phòng, đương nhiên anh ta cho rằng phòng 404 có vấn đề nên liền xem nhẹ phòng 405 của Quan Vân Long trông chỉ như một người bình thường.
Thì ra rất lâu trước đây đã từng có sơ hở.
Vốn anh ta đã có thể tìm ra.
Lại thấy Lục Ngôn Lễ cười đến phá lệ vui vẻ, ngay cả tâm tình phẫn nộ Hạ Lâu cũng không có, sống lưng thản nhiên dâng lên cơn rùng mình.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Anh ta nhịn không được hỏi ra tiếng.
Lục Ngôn Lễ có chút kinh ngạc lặp lại những lời vừa nãy, sau đó cười híp mắt nói, “Không phải tôi đã sớm nói với anh sao? Tôi muốn sống.”
Người bên ngoài vừa đến, cương thi tất nhiên sẽ bị đánh thức, hắn không muốn chết trong tay quỷ hồn, lại càng không muốn chết trong tay người ngoài. Dù sao những thứ kia đều sẽ thức tỉnh, vì thế hắn lựa chọn đi trước một bước, hiến tế những kẻ bên ngoài ngu xuẩn sẽ cản trở kế hoạch của hắn.
Cương thi ăn no rồi, sẽ không để mắt tới hắn.
Hắn có thể sống thêm một thời gian nữa, kiên trì đến khi chấm dứt.