[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 4

“Đây là đâu, chúng ta có cần phải ra ngoài không?”

“Chạy lâu như vậy, cuối cùng cũng dừng lại rồi.”

“Tiểu Lê, có nhớ được đã chạy bao xa không?”

Lê Phương Chỉ giơ điện thoại di động lên: “Kế hoạch chạy gần bốn ngàn mét, mất 26 phút.” Cách ăn mặc của cô mang phong cách trung tính, nhìn qua tương đối nổi loạn, trả lời câu hỏi lại đâu ra đấy.

Hạ Lâu gật đầu, hỏi: “Thể lực mọi người thế nào rồi, có thể tiếp tục không?”

Trong đám người này, không cần nghi ngờ gì, người lớn tuổi nhất chính là người đàn ông trung niên hơi béo tên Dư Cao Nghĩa đầu đầy mồ hôi, ông ta nói trước: “Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”

Những người khác còn tạm được, đều mệt như nhau, thở dốc từng ngụm một, đặt mông ngồi xuống, khôi phục hít thở bình thường.

Lục Ngôn Lễ thấy bọn họ không một ai đề cập tới, hắn lập tức để cho thần sắc mình tràn ngập cảm giác sợ hãi, sau đó run rẩy, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Lê Phương Uyển vẫn luôn chú ý đến hắn lập tức ôn nhu hỏi: “Anh sao vậy?”

Lục Ngôn Lễ lắc đầu, âm thanh hạ xuống thật nhỏ: “Mọi người không phát hiện sao?” Hắn buông tay bí ẩn chỉ chỉ ra ngoài cửa.

Những người khác nhìn ra ngoài cửa, không hiểu.

“Làm sao vậy?”

“Có gì bất thường sao?”

Nói thật thì đêm nay bọn họ gặp không ít thứ dị thường, nhưng bức tranh quảng cáo rõ ràng như vầy, sao không một ai trong bọn họ thấy nó “dị thường” vậy?

“Mọi người... có nhìn thấy cô gái kia không?”

“Người nào?” Hạ Lâu lập tức tỉnh táo lại, “Anh miêu tả một chút.”

“Tôi... thì là cô gái trên tấm biển quảng cáo ...” Trán Lục Ngôn Lễ chảy mồ hôi, hắn bất giác nuốt nước miếng một cái, “Chính là trước khi chúng ta xuất phát, cô gái trên biển quảng cáo, cô ta vẫn còn... cô ta đang nhìn chằm chằm chúng ta.”

Cái gì?!

Những người khác lập tức cảnh giác quay đầu lại, nhưng không thấy gì cả.

Lê Phương Uyển nói: “Tôi không nhìn thấy gì, chỉ có một mảng tối đen.”

Những người còn lại gật đầu.

Lúc này sắc mặt của Lục Ngôn Lễ hoàn toàn trắng bệch.

Coi như hắn đội mũ mang khẩu trang, bọn họ vẫn có thể nhìn ra thần sắc đối phương có gì đó không đúng, hắn lẩm bẩm nói: “Cô ta còn đang nhìn chằm chằm chúng ta, cô ta đang cười...”

“Như vậy thì chúng ta phải đi ra ngoài sao?" Thanh niên tóc vàng hỏi.

Hạ Lâu nói: “Chờ một chút.” Anh ta liếc mắt nhìn Lục Ngôn Lễ, “Có biến hóa gì thì phải nói ngay.”

Lục Ngôn Lễ còn chưa kịp đáp ứng, cô gái trong tầm mắt hắn lại thay đổi, sắc mặt dần xanh lên, nụ cười trên mặt lúc đầu dần biến mất, ánh mắt trở nên dữ tợn thù hận, mặt đầy vẻ lạnh lẽo.

“Cô ta...”

Lục Ngôn Lễ há miệng một cái: “Cô ta, cô ta biến mất rồi...”

Hắn vừa định mở miệng, mọi thứ ngoài cửa đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn bóng đêm như cái miệng vực sâu khổng lồ vậy.

“Lộc cộc.”

Nghe như tiếng máy hát đang bật.

Ngay sau đó, tiếng hát loáng thoáng từ bốn phương tám hướng truyền đến. Ban đầu rất nhẹ, âm thanh cực nhỏ, sau đó càng ngày càng vang, quả thực giống như có một cô gái nhẹ nhàng dịu dàng đứng hát ngay bên tai.

Lời bài hát không biết là tiếng địa phương ở đâu, tóm lại bọn họ đều không nghe ra đang hát cái gì, chỉ cảm thấy giai điệu không tệ lắm, nhất thời có chút trầm mê, muốn nghe nhiều hơn một chút.

Thật muốn nghe mãi...

Tiếng hát thật tuyệt vời, thật sự rất cảm động...

Đi đôi với tiếng hát dần dần vang dội, màn đêm đen kịt ngoài cửa giống như từ từ sáng lên. Đợi tiếng hát càng ngày càng lớn, giọng nữ vốn mềm mại cũng trở nên bén nhọn, ngoài cửa cũng hoàn toàn biến thành ban ngày. Nhưng mọi người vẫn đang đắm chìm trong tiếng hát, như mê như say.

Dần dà lỗ tai bọn họ trào ra máu tươi.

Tay của bọn họ cũng bắt đầu run rẩy mất tự nhiên, đầu nghiêng lệch đặt lên bả vai của người ở gần mình nhất. Cứ như vậy, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười vui vẻ, đưa tay ra, bóp lấy cổ người kia - - sau đó, chậm rãi dùng sức.

Dù đang dùng sức đến mức mu bàn tay nổi lên gân xanh, sắc mặt mỗi người đều vì thiếu dưỡng khí mà bắt đầu đỏ lên, đầu lưỡi không khống chế được mà lè ra ngoài... Nhưng bọn họ vẫn mang theo nụ cười vui vẻ lại trầm mê.

Quá tuyệt diệu....

Lục Ngôn Lễ đã sớm bịt lỗ tai lại nhưng vẫn không thể phòng ngừa tiếng nhạc tiến vào đại não, những người này đều đang từng đôi sát hại lẫn nhau, duy chỉ có hắn lạc đàn. Hắn dùng sức véo cổ mình một cái, cắn thật chặt đầu lưỡi, cố ý dùng đau đớn làm cho bản thân tỉnh táo lại.

Ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía Hạ Lâu.

Không được... hắn vẫn chưa thể biểu hiện ra ngoài.

Ánh mắt lập tức thu hồi. Hắn thất tha thất thểu đi tới, “lơ đãng” ngã một cái, mượn thế dùng sức đυ.ng vào người Hạ Lâu.

Ánh mắt Hạ Lâu tỉnh táo trong chớp mắt.

“Mọi người đi nhanh! Nhanh!!!”

Hạ Lâu quả nhiên không phụ kỳ vọng, hét lớn một tiếng, thoáng cái đánh thức mọi người, đối mắt nhìn nhau, trong mắt đều có chút kinh hoàng.

Hạ Lâu nói xong, dẫn đầu chạy ra ngoài cửa. Rất nhanh, mọi người theo sau hắn chạy ra ngoài. Mà bọn họ vừa xuống xe đã bị cảnh tượng ngoài cửa làm cho khϊếp sợ.

“Đây, đây là......”

“Chờ một chút! Vẫn còn người chưa xuống!” Thanh niên tóc vàng nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ vào buồng xe.

Thiếu hai người, một là người đàn ông trung niên hơi béo kia, còn có một người đàn ông đeo kính, bọn họ một đường chạy xuống quá mệt mỏi, cho nên sau khi xe dừng lại trực tiếp ngồi trên tàu điện ngầm. Hiện giờ hai người bọn họ đang không ngừng vỗ cửa sổ la hét với bọn họ.

“Cứu tôi!! Cứu tôi! Tôi không đứng dậy nổi!! Cứu tôi!!”

“Cứu mạng! Anh Lâu! Cứu tôi với!”

“Van cầu mọi người! Giúp một chút!”

Tuy nhiên, mặc cho bọn họ la hét thế nào cũng không có ai đến giúp đỡ. Mọi người chỉ im lặng đứng tại chỗ xem tình thế phát triển.

Cửa buồng xe đóng lại, ánh đèn tắt ngúm, trong nháy mắt thùng xe tối đen, tiếng cầu xin biến thành tiếng mắng chửi tức giận, rất nhanh lại biến thành tiếng kêu rên.

“A a a a...”

Tiếng kêu thảm thiết im bặt.

Bên trong truyền ra... âm thanh nhai nuốt thứ gì đó.