Anh ta không có dùng từ “cảm giác”, mà là chắc chắn ánh đèn đã tối đi, loại thay đổi này tất nhiên xuất phát từ một nguyên nhân không bình thường.
Đám người lập tức đề cao cảnh giác.
Lời nói của Hạ Lâu rất nhanh đã được nghiệm chứng, ánh đèn dần tối đi mà mắt thường có thể thấy được, không phải bóng tối thuần túy, nếu phải nói cho rõ thì loại màu sắc này... mang theo chút ám đỏ.
Tựa như bị một tầng vải máu mỏng trùm lên.
Ngay sau đó, bọn họ nghe một trận thanh âm không biết từ đâu đến, âm thanh chua xót khiến người ta khó mà hình dung, tỉ mỉ dày đặc, ùn ùn kéo đến, nhưng thanh âm này lại quá mức nhỏ bé, nếu không nghe cẩn thận còn tưởng chỉ là ù tai.
Rốt cuộc..... đó là thứ gì?
“Mọi người, chuẩn bị chạy trốn.” Hạ Lâu nhìn Lục Ngôn Lễ, bổ sung thêm: “Đừng ra khỏi tàu điện ngầm, đi về phía sau.”
Tàu điện ngầm đúng lúc đến trạm, sau vài tiếng chuông nhắc nhở vang lên, có mấy hành khách đứng lên chờ đợi, chuẩn bị bước ra ngoài.
“Tại sao?” Lục Ngôn Lễ hỏi.
Lê Phương Uyển nhỏ nhẹ nói: “Anh nhìn ngoài cửa sổ đi.”
Lục Ngôn Lễ nhìn ra khung cửa sổ, sắc mặt đại biến.
Dù mặt của hắn đã bị khẩu trang che khuất nhưng mọi người vẫn phát hiện ra vẻ khϊếp sợ trong ánh mắt hắn.
Cũng khó trách hắn thấy kinh ngạc, không biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ có một tầng sương máu bay lên, hơn nữa, tầng sương máu này càng bay càng gần, càng ngày càng đậm, thoáng cái đã tụ đến xung tàu quanh tàu điện ngầm.
Xem ra chính là nhắm tới bọn họ.
Ánh đèn vừa rồi tối xuống, dường như là vì sương máu dần dần tụ tập đến xung quanh bóng đèn, sau đó, màu đỏ sậm nhàn nhạt trong không khí càng lúc càng nồng đậm, đến mức người trần mắt thịt nhìn thấy cũng không dễ lờ đi.
“A! Chuyện gì đang xảy ra?”
“Đây là thứ quỷ quái gì?!”
Những hành khách khác cuối cùng cũng phát hiện ra điều khác thường, sợ hãi kêu lên rối rít , liên tục có kẻ cởϊ áσ khoác xuống liều mạng huơ áo khoác xua đuổi chúng, muốn dọn ra một khoảng trống không có sương máu, trong nháy mắt cửa sắt kéo ra, bọn họ thét chói tai chạy ra ngoài, trong lúc hoảng loạn còn xô đẩy lẫn nhau, thiếu chút nữa đã xảy ra giẫm đạp.
Đoàn đội nhỏ cũng không ngoại lệ, “Chạy mau!” Mắt thấy đám sương màu máu sắp lan tới, một giọng nói truyền ra khỏi đội. Bọn họ cố gắng đi ngược dòng xuyên qua đám người, chạy về phía sau toa xe.
Người đàn ông hơi mập lúc nãy giơ ngón cái với Lê Phương Uyển đột nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt: “Mẹ kiếp! Tên… Tên Lục Ngôn Lễ này đang làm gì vậy?”
Mọi người vốn nên đi cùng nhau, ai ngờ Lục Ngôn Lễ lại chạy ngược về ngăn cản những hành khách muốn chạy ra ngoài: “Đừng chạy ra ngoài, bình tĩnh một chút! Bên ngoài còn nguy hiểm hơn!”
Hắn còn chưa nói xong, tên hành khách mới bước ra cửa nửa bước bị hắn túm lấy đột nhiên trừng to hai mắt, thống khổ khàn giọng kêu lên, giãy dụa không thôi.
“Cứu...”
Lời cầu cứu không thể nói hết, phần thân thể lộ ra bên ngoài của tên đó tựa như băng tuyết bị phơi dưới nắng, dần tan ra bay mất sạch. Đầu tiên là lớp da, sau khi lớp da rút đi, lại lộ ra lớp thịt đỏ trắng bệch bên trong, bộ xương trắng hếu, cơ quan nội tạng vẫn còn đang đập...
Người sống cùng lắm chỉ có hai lớp da, mà sương máu lại lột đi không biết bao nhiêu lớp, cắn nuốt từng tầng một, gần như không chừa lại gì.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, trong nháy mắt, người mà Lục Ngôn Lễ túm lấy chỉ còn lại một cánh tay nguyên vẹn đang bị Lục Ngôn Lễ nắm trong tay. Hắn và những hành khách khác chưa bước ra khỏi cửa đứng tại chỗ kinh ngạc không thôi, đến bây giờ cũng chưa phản ứng lại.
Cánh tay gãy “lạch cạch” rơi xuống mặt đất, Lục Ngôn Lễ hoảng sợ lui về phía sau một bước, mắt lộ vẻ sợ hãi.
“A...”
Cánh tay gãy rơi ở bên chân một vị hành khách trẻ tuổi, ước chừng là sương máu trong buồng xe ít hơn, tốc độ bị cắn nuốt của cánh tay chậm đi không ít, hiện giờ cùng lắm là mất một lớp da, có thể nhìn thấy đường vân rõ ràng của cơ bắp cùng khung xương dần dần lộ rõ. Hiển nhiên một hành khách không chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, theo bản năng đá cánh tay đứt gãy ra ngoài, trùng hợp nó rơi trên một bức tường quảng cáo.
Trên tường quảng cáo là một nữ minh tinh rất xinh đẹp, không biết có phải ảo giác hay không, ả mỉm cười vừa quỷ dị lại vừa kiều diễm, nhìn chăm chú vào tất cả mọi người. Bàn tay kia trùng hợp rơi vào bên môi ả, đôi môi giật giật, lưỡi dài vươn ra, móc chặt lấy cổ tay kéo vào trong miệng, răng nanh trắng muốt chậm rãi nhai nuốt.
Một đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, bắt đầu chậm rãi tập trung, chuyển hướng về phía vị hành khách kia, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra ác ý điên cuồng không chút che giấu trong mắt ả.
Đám người hoảng sợ đồng loạt lui về phía sau.
Tên hành khách kia dù có ngốc cũng biết mình chết chắc rồi, nhìn quanh quẩn một vòng, chỉ có Lục Ngôn Lễ mới trợ giúp người khác thoạt nhìn tương đối đáng tin, hắn ta run rẩy tới gần Lục Ngôn Lễ, sau đó một tay nắm lấy tay hắn: “Giúp tôi... Giúp tôi với, xin anh giúp tôi...”
“Tôi...” Lục Ngôn Lễ hiển nhiên đang do dự.
Sắc mặt Hạ Lâu trầm xuống: “Đi! Đưa cậu ta tới đây.”
Mục tiêu của đám người này quá lớn, một thanh niên tóc vàng cao gầy khác chậm chạp chạy trở về, chui vào đám đông, cậu ta thấy hai người còn đang lôi lôi kéo kéo, ánh mắt hơi híp lại, một chân đạp tên kia xuống đất, một tay túm lấy Lục Ngôn Lễ, kéo hắn ra khỏi đám người, liều mạng chạy như điên về phía sau.
Lúc này những hành khách khác cũng phản ứng lại, cùng nhau chạy trốn theo bọn họ.
Thanh niên tóc vàng rất muốn mắng một hai câu, tên này cứ như thánh mẫu chuyển thế, cuối cùng vẫn nhịn xuống, cúi đầu xông về phía trước. Sức lực của cậu ta rất lớn, Lục Ngôn Lễ không thể tránh thoát, đành phải chạy theo, trở lại đoàn đội có chút quái dị này.
Đương nhiên còn có mấy vị hành khách khác đi theo giống vậy, có khá nhiều dân đi làm, vận động kịch liệt đột ngột làm bọn họ thở không nổi, đang muốn lên tiếng lại bị một người người đàn ông thân hình cực kỳ cao lớn, sắc mặt hung hãn trong nhóm nhìn chằm chằm lại.
Lục Ngôn Lễ nhận ra ánh mắt kia cũng mang theo sự ghét bỏ đảo qua người mình, nhìn những người khác ít nhiều cũng mang theo sự bất thiện. Ngược lại hắn thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ quét mắt nhìn mấy người đi theo.
Có sáu người.
Sáu người dự bị, nghĩ đến lát nữa lỡ có phát sinh chuyện gì, chắc bọn họ sẽ không lựa chọn đẩy một người không có bản lĩnh, còn cố gắng giúp đỡ như hắn ra chắn đúng không?
Lục Ngôn Lễ tâm trạng vui vẻ.
Ánh mắt của hắn lướt qua trên người những hành khách, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, sau đó lập tức dời tầm mắt đi, giả bộ không nhìn thấy.
Người kia... người kia tại sao cứ luôn kiễng mũi chân?