Xuyên Thành Omega Bị Alpha Cặn Bã Điên Cuồng Theo Đuổi

Chương 5: Giả vờ làm bạch liên hoa để thoa thuốc cho tra công

Từ khi Mạnh Du Già bắt đầu nhận thức về thế giới này, hắn chưa từng thê thảm như vậy bao giờ. Hắn nằm trên ghế tập tạ, hai đùi giạng ra, huyệt nhỏ đỏ hồng đang khép mở, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng chảy ra từ miệng huyệt. Hắn há hốc miệng, nhìn trần nhà với ánh mắt dại ra, cảm thấy lòng nhục nhã, tuyệt vọng không chịu nổi. Đủ mọi cảm xúc tràn vào lòng hắn, giờ đây tên nhị thế tổ luôn không sợ trời không sợ đất, vênh váo ngông cuồng đã yếu ớt hệt như một con búp bê vải bị cᏂị©Ꮒ hỏng.

Mạnh Du Già chưa từng nghĩ rằng một Alpha như mình lại có ngày bị người cùng giới cưỡиɠ ɖâʍ, đây là sự sỉ nhục lớn lao với hắn.

“Cốc, cốc!”

Có người gõ mạnh vào cửa phòng thiết bị, Mạnh Du Già giật mình, người hắn cứng đờ. Chết tiệt! Có người tới!

Lỡ như bị người ta nhìn thấy hắn trong tình trạng này…

Không được!

Mạnh Du Già cẩn thận nhúc nhích cái mông, hy vọng có thể tìm được một góc khuất để trốn, tiếc là… hắn bị cᏂị©Ꮒ thô bạo quá, eo hắn mất sức rồi, hắn ngã “bịch” xuống đất.

“Trong phòng có người sao?” Giọng nói non nớt yếu ớt vang lên, Mạnh Du Già thấy một người quen thuộc đi tới gần mình trong ánh sáng – là Diệp Mộng Thanh, Beta xinh đẹp nhất lớp kia. Anh giật mình kêu lên rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, “Mạnh Du Già, cậu không sao chứ? Cậu bị sao thế?”

Chết tiệt! Làm sao ấy à? Diệp Mộng Thanh không thấy sao? Hắn bị người ta cᏂị©Ꮒ, còn chưa hiểu à?

Mạnh Du Già vô cùng khó chịu, thế mà hắn lại bị mục tiêu tiếp theo bắt gặp trong tình trạng bị người ta cᏂị©Ꮒ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙. Mạnh Du Già mắng to một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hắn nhìn Diệp Mộng Thanh mấy lần với vẻ nghi ngờ, “Sao cậu ở đây?”

“Tôi, tôi là người quản lý của phòng thiết bị mà? Ngày nào tôi cũng tới sớm để mở cửa cả.” Diệp Mộng Thanh rụt rè nói.

Đúng vậy, thành tích của Diệp Mộng Thanh rất xuất sắc, từ khi đi học là anh đã chịu trách nhiệm mở cửa phòng thiết bị.

“Hả?” Mạnh Du Già quan sát anh vài giây, sau đó hắn nói, “Tôi cảnh cáo cậu, cậu không được nói lung tung, nếu không thì tôi sẽ cắt lưỡi cậu!”

Mạnh Du Già nheo mắt, đe dọa Diệp Mộng Thanh.

Diệp Mộng Thanh mỉm cười nhìn Mạnh Du Già, giờ phút này cả người hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, dấu hôn chi chít phủ đầy trên da thịt, hoàn toàn không có chút sức uy hϊếp nào. Diệp Mộng Thanh lấy một bộ quần áo ra phủ lên người Mạnh Du Già, sau đó khẽ cất giọng dịu dàng, “Không sao, tôi không nói đâu.”

Giọng nói của anh rất dịu dàng, điềm đạm, hệt như giọng mẹ hiền. Ánh mắt Mạnh Du Già hơi hoảng, chẳng bao lâu sau là hắn lại khôi phục như thường. Lạ thật, sao hắn lại cảm thấy hình như tính cách của Diệp Mộng Thanh đã thay đổi? Hắn không quen thân gì với Diệp Mộng Thanh cho lắm, chỉ chú ý tới gương mặt xinh đẹp của anh thôi, cho nên hắn mới liên tục ép Diệp Mộng Thanh nghe lời mình.

Lúc trước Diệp Mộng Thanh tỏ ra rất thanh cao, luôn xa lánh hắn, thậm chí chỉ muốn gϊếŧ hắn, sao bây giờ lại đổi tính rồi?

“Cậu đang giả vờ gì thế Diệp Mộng Thanh?” Mạnh Du Già lạnh lùng nhìn Diệp Mộng Thanh, hắn hỏi:”Cậu không hận tôi à? Đáng lẽ cậu phải chụp ảnh tôi lại rồi uy hϊếp, không cho tôi làm phiền cậu về sau mới đúng chứ?”

“Tất nhiên là tôi hận cậu.” Diệp Mộng Thanh gật đầu, anh nghiêm túc nói với Mạnh Du Già, “Tôi chỉ muốn lấy hết tất cả những gì của cậu, gϊếŧ cậu, nhưng tôi không phải kẻ tiểu nhân, sẽ không ra tay với người yếu ớt.”

Nhìn đôi mắt Diệp Mộng Thanh có vẻ cô độc, trông như là bị Mạnh Du Già xúc phạm tới tận cùng.

“Cậu…” Mạnh Du Già không tin Diệp Mộng Thanh, hắn quan sát thêm một lát, cuối cùng mệt mỏi mà rằng, “…Tôi cho cậu tiền… cậu chuẩn bị chút đồ giúp tôi, chỉ cần cậu không nói ra thì tôi có thể tha cho cậu.”

“Được.” Diệp Mộng Thanh gật đầu đồng ý.

Diệp Mộng Thanh đi rồi. Mạnh Du Già trợn mắt nhìn trần nhà, một lát sau là hắn ngủ. Khi hắn tỉnh ngủ, lại phát hiện có người dùng nước ấm đang lau thân thể mình, đôi bàn tay vô cùng dịu dàng lướt qua từng bộ phận trên người hắn.

Hắn trợn mắt, thấy Diệp Mộng Thanh đang cầm khăn lau nơi dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, không nén nổi kinh ngạc, “Cậu đang làm gì thế?”

“Lau khô giúp cậu, lát nữa có tiết thể dục đấy.” Diệp Mộng Thanh cụp mắt, hàng mi dài và dày như cánh bướm nhẹ nhàng lay động. Mạnh Du Già chưa từng thấy Diệp Mộng Thanh xinh đẹp như vậy bao giờ.

“Cậu, cậu…” Bỗng nhiên, hắn lắp bắp.

“Được rồi, cậu mặc quần áo vào, tôi dìu cậu đi.” Diệp Mộng Thanh giặt khăn xong thì cho vào túi, mặc quần áo cho Mạnh Du Già, đỡ hắn đứng dậy.

Mạnh Du Già thật sự bị cᏂị©Ꮒ quá mạnh, hai chân hắn không còn chút sức lực nào, chỉ có thể dựa cả lên người Diệp Mộng Thanh. Hắn dựa vào người Diệp Mộng Thanh, cảm nhận được làn da ấm áp mịn màng của anh, ngửi được mùi chanh nhàn nhạt trên người anh, tim hắn lập tức đập loạn nhịp.