Lâm Tư Uyển cả người trần trụi ngồi ở bồn tắm, trước mắt là đường cong cơ bụng Tần Mặc.
đầu ngón tay chạm tới cạp qυầи ɭóŧ anh nhưng chậm chạp mãi không tiếp tục.
Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ non mềm, khóe miệng Tần Mặc cong lên, “Tiếp tục a.”
Mới vừa nãy chiếc váy dài của Lâm Tư Uyển đã bị Tần Mặc cởi ra, lúc này cô hoàn toàn trần trụi trước mắt anh.
Cô ngượng ngùng ngẩng đầu.
Lại thấy hắn quần áo hoàn chỉnh, một chút hỗn loạn cũng không thấy.
Cô nhìn vậy thì cảm thấy không công bằng, lập tức cường ngạnh tiến lên cởi bỏ quần áo anh.
Tần Mặc cũng không né, nhìn cô luống cuống tay chân cởϊ áσ sơ mi của mình.
Nhưng đến chỉ còn độc một cái qυầи ɭóŧ, cô lại không dám tiếp tục.
Tần Mặc nhìn chằm chằm gương mặt đỏ như trái cà chua kia, nhẹ giọng hỏi: “Không dám sao?”
“Ai.... Ai bảo....” Cô quay mặt đi, ấp a ấp úng nói.
Cắn cắn môi, đầu ngón tay câu lấy cạp quần chầm chậm kéo xuống.
đồ vật kia giống như bị đè ép qua lâu, khi được giải phóng liên vui sướиɠ bật ra, trực tiếp đánh vào trên mặt cô.
Mắt to chớp hai cái, chờ lấy lại tinh thần thì mới giật mình lùi về phía sau.
Lần thứ hai thấy, rõ ràng không có sợ hãi như lần đầu tiên, cô nuốt nuốt nước miếng, lại dịch dịch về phía trước một chút.
có chút nghiêm túc mà đánh giá.
Thực thô dài, phần đầu rất lớn, nhìn qua khá bóng loáng.
Ngô.... Hẳn là cũng mềm mại nhỉ?
Tay nhanh hơn não, còn chưa kịp nghĩ xong lòng bàn tay đã chạm vào.
Một khắc khi tay cô chạm vào, tiếng rêи ɾỉ trầm thấp của Tần Mặc cơ hồ là đồng thời vang lên.
Ngước mắt, ánh lửa nơi đáy mắt anh chậm rãi bốc lên.
“Đứng lên.” âm sắc trầm thấp.
“Sao vậy?” Cô nghi hoặc hỏi.
Tay siết chặt cằm cô, ánh mắt có chút nghiền ngẫm, “Nếu em muốn muốn dùng miệng giúp anh thì cứ ngồi....”
Lâm Tư Uyển nghiêm túc suy tư, lại ngẩng đầu nhìn anh, mềm mại hỏi: “Làm như vậy anh sẽ thoải mái sao?”
Tần Mặc hít sâu một hơi, cự vật dưới thân đột nhiên run rẩy hai cái, như là đang thay anh đáp lại.
Khóe miệng cô khẽ nhếch,cái thứ này đúng là càng ngày càng thú vị.
Cho nên không chờ hắn đáp lại, lòng bàn tay đã bắt đầu ở bên trên chậm rãi du tẩu.
Xúc cảm thật sự quá mức mềm nhẵn, cô cầm lòng không được mà bắt đầu nghịch ngợm lung tung.
hô hấp Tần Mặc ngày càng dồn dập, thanh âm khó nhịn từ trong miệng phát ra, “Ngươi lên.”
Cô ngước mắt, thấy bộ dáng anh nhịn thật sự rất vất vả.
Tâm run lên, cho rằng chính mình làm còn chưa đủ tốt.
Cô nhắm mắt lại, vươn đầu lưỡi nhỏ khẽ liếʍ.
đầu lưỡi ướt mềm theo gân xanh liếʍ láp dọc xuống dưới.
Rõ ràng là không hề có chút kỹ xảo nào nhưng vẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tần Mặc đến liên tục rêи ɾỉ.
“Lâm Tư Uyển.” Hắn sắp bốc hỏa tới nơi rồi.
Lâm Tư Uyển cả kinh, ngay sau đó dừng lại động tác, vẻ mặt ngốc lăng ngước nhìn anh.
“Không thoải mái sao?” Cô ủy ủy khuất khuất hỏi.
Tần Mặc cưỡng chế du͙© vọиɠ đang phun trào, nghĩ nên như thế nào cùng cô giải thích cảm xúc hiện tại của mình.
“Ngô....”
Giây tiếp theo hắn lại không thể ức chế được mà than nhẹ.
Cô vậy mà trực tiếp dùng cái miệng nhỏ ngậm lấy qυყ đầυ cực đại, toàn bộ đều ngậm lấy, đầu lưỡi còn lơ đãng đảo qua lỗ nhỏ.
xương sống tê rần, thiếu chút nữa đã bị cô làm cho hạ vũ khí đầu hàng.
Đúng là cơn kɧoáı ©ảʍ trí mạng.
nhìn Lâm Tư Uyển, hô hấp cùng nhịp tim đồng thời trở nên hỗn loạn.
Tiểu cô nương trần trụi thân mình, lả lướt hấp dẫn, ngọn nguồn của sự sống bị cô ngậm ở trong miệng.
Một đôi mắt thanh triệt long lanh ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn.
Làm người ta rất muốn, rất muốn chơi chết cô.
Cô không biết phun ra nuốt vào, chỉ biết dùng sức mυ'ŧ, đầu lưỡi liên tục đảo quanh qυყ đầυ.
da đầu Tần Mặc đã tê rần, tay dùng sức niết hàm dưới của cô đem thứ kia từ cái miệng nhỏ rút ra.
không cần tốn nhiều sức để bế cô lên, sau đó trực tiếp đè ở trên tường.
Lâm Tư Uyển còn đang sững sờ, hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau, hơi thở cực nóng của anh bao trùm lấy cô.
Nó nóng đến nỗi khiến cô kinh ngạc.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, âm sắc cực kỳ nghẹn ngào.
“Cho anh, được không?”
Lâm Tư Uyển chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Ở chỗ này sao?”
“Muốn lên giường không?”
“Không đúng không đúng.” Cô lúc này mới phản ứng lại, cuống quít lắc đầu.
Không dám nhìn ánh mắt dính đầy tìиɧ ɖu͙© ấy, mặt dán ở cổ anh, ở bên tai anh nhẹ nhàng thủ thỉ: “Em, em còn chưa có chuẩn bị tốt.”
Tần Mặc yên tĩnh một lát, không đáp lời.
Lâm Tư Uyển cho rằng hắn sinh khí, vội dùng đầu lưỡi nhỏ liếʍ cổ hắn, khuôn mặt nhỏ xấu hổ: “Em dùng miệng giúp anh, được không?”
hô hấp của người đối diện đột nhiên khựng lại.
Giây tiếp theo anh điều chỉnh tư thế, tay nhấc một chân treo ở khuỷu tay, toàn bộ thân mình bị anh nhấc lên.
Qυყ đầυ nóng rực nhẹ nhàng cọ qua mật huyệt.
Nơi tư mật của hai người gắt gao dán chặt, Lâm Tư Uyển thậm chí có thể cảm nhận được gân xanh của anh đang thình thịch nảy lên.
Cô có chút sợ hãi, muốn nói gì đó nhưng lại bị Tần Mặc toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Đầu lưỡi ôn nhu dây dưa, thỉnh thoảng lại dùng sức mυ'ŧ, đem thứ nước ngọt ngào một chút lại một chút hút vào trong miệng.
Lâm Tư Uyển nào chống đỡ nổi, mới hôn một chút đã trở nên mềm nhũn dựa ở trên người hắn.
Tần Mặc đột nhiên buông môi cô ra, đồ vật nóng bỏng kia liền dán mật huyệt bắt đầu trên dưới hoạt động.
cánh tay khẽ dùng sức, cô liền theo động tac của anh trên dưới phập phồng.
Cúi đầu, thấy cặp nhũ của mình dán lên vòng ngực săn chắc của anh, theo tiết tấu nhảy lên nhảy xuống.
Phía dưới ướt cực nhanh, có nước sốt bôi trơn, tốc độ hoạt động càng thêm kinh người.
Tần Mặc ngậm lấy vành tai mềm mại, nhẫn nại không được thở hổn hển.
Hạ thể bị dươиɠ ѵậŧ qua lại đè ép, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ở trong cơ thể tùy ý du tẩu, khiến cô toàn thân tê dại.
Đôi mắt anh đỏ bừng hỏi cô: “Sắp tới chưa?”
Lâm Tư Uyển đang lâng lâng vì kɧoáı ©ảʍ, một lúc sau mới thẹn thùng gật gật đầu.
động tác của anh rõ ràng trở nên nhanh hơn, kɧoáı ©ảʍ như mưa rền gió dữ ập vào cơ thể cô.
Thân mình đã trở nên nóng đến không chịu nổi.
Một khắc kia cô không tự kìm hãm được ở trên cổ anh tàn nhẫn cắn một ngụm.
Tiếng rêи ɾỉ kiều suyễn liên tục vang lên.
Qua cao trào, cô một chút sức lực cũng không có.
Tần Mặc buông cô ra, lòng bàn chân Lâm Tư Uyển lập tức trở nên mềm nhũn, ngã nhào vào trong lòng hắn.
Bụng nhỏ bị đồ vật nóng bỏng kia gắt gao chống lại.
Cô mím môi, chậm rãi ngồi xuống trước người anh.
Tần Mặc nhìn nhìn, trực tiếp đem bô bế lên lên, đặt ở thành bồn tắm.
Qυყ đầυ lại lần nữa được cô ngậm vào trong miệng, so với lần trước thì thuận lợi nhiều, miệng cô há to, muốn ăn được càng nhiều nhưng miễn cưỡng chỉ có thể ngậm vào phần đầu.
Hình như có chút không đành lòng, tay nhỏ tự động nắm lấy côn ŧᏂịŧ, bên trên đã dính đầy chất lỏng trong cơ thể cô, dính dính, trơn trượt, cô nhẹ nhàng cầm lấy trên dưới vuốt ve.
đầu lưỡi ướt mềm một chút cũng không hề nhàn rỗi, một chút lại một chút liếʍ láp lỗ nhỏ mẫn cảm.
Cô thận trọng mật hàm lộng phần đầu, giống như cái miệng nhỏ phía dưới kia, vừa chặt vừa nóng.
Hút đến toàn thân Tần Mặc giống như bị giật điện, đầu ngón tay cũng nhịn không được mà hơi hơi run.
Lòng bàn tay cùng môi lưỡi phối hợp vô cùng ăn ý, động tác tay cũng càng ngày càng thuần thục.
Đến cực hạn, Tần Mặc nhanh chóng đem đồ vật rút ra kẹp vào giữa cặp nhũ trên dưới dùng sức vuốt ve, sau đó trầm thấp kêu rên, dịch trắng từ trong cơ thể bắn ra, toàn bộ dừng ở trên ngực cô.
Tần Mặc thở hổn hển, cúi đầu nhìn Lâm Tư Uyển.
Lại thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh, tựa như đang cất giấu vô số ngôi sao nhỏ.
“Thoải mái sao?” Cô cực kì nghiêm túc hỏi.
Tần Mặc gian nan quay đầu đi không dám nhìn cô.
Cô đây là thật sự muốn đem anh bức điên sao.
Một lúc sau Lâm Tư Uyển được anh trùm khan tắm cẩn thận bế ra ngoài, gương mặt tràn đầy sự mệt mỏi.
Tần Mặc nhẹ hỏi, “Đưa em về phòng nhé?”
Sủng vật nhỏ khẽ lắc đầu.
“Ngủ ở phòng anh nhé?”
“Ân.” Giống như là đạt được mục đích, sủng vật trộm cong môi cười.
cánh tay Tần Mặc buộc chặt, đem đầu nhỏ nhét vào trong ngực.
“Tần Mặc.” Cô đột nhiên gọi hắn.
Cô ở trước ngực anh mềm mại cọ sát, “Anh có thể đừng bỏ em một mình ở nhà nữa được không.”
Tần Mặc sửng sốt vài giây, xoa đầu cô không nói gì.
Cô khẽ lẩm bẩm, “Em rất sợ hãi.”
đôi mắt anh trầm xuống, lực độ ôm cô lại buộc chặt vài phần.
“Ân.” Anh ở bên tai cô thấp giọng đáp ứng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~