Đêm khuya, ánh trăng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt người thiếu nữ đang say giấc nồng.
Tần Mặc ngồi ở trên sô pha, châm điếu thuốc hút vài hơi, lại nhả ra một màn sương mờ, ánh mắt từ từ dừng ở trên người cô.
Tần Mặc cười tự giễu.
Đối với Lâm Tư Uyển, hắn chung quy vẫn là không đành lòng.
Đêm đó, cô sinh động như thật miêu tả lần đầu mình cùng Tina gặp mặt.
Cô nói cho anh, ở trong mắt mình Tina thực đẹp, cũng thực ôn nhu, khi nói chuyện với cô thì vô cùng ôn hòa nhẹ nhàng, sẽ hiền từ sờ đầu cô, cổ vũ cô tiếp tục trên con đường hội họa.
nói cho cô rằng phải nỗ lực để có thể trở thành chính mình.
Anh có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền tức giận.
Hắn đang ghen ghét.
Mặc kệ trong lòng không muốn thừa nhận nhưng anh biết mình đây là đang ghen tị.
Thứ mà anh đã từng khát vọng vậy mà người khác lại có thể dễ như trở bàn tay có được.
Mẹ anh luôn bày ra sự ôn nhu của mình với mọi người.
Nhưng duy độc đối với hắn, vĩnh viễn đều là một gương mặt lạnh như băng sương cùng với ánh mắt chán ghét đến cực điểm.
Khi còn nhỏ khi mà bị mẹ mắng hay đánh thì ba sẽ vội vàng trở về, cùng mẹ cãi nhau một trận.
Nhưng bà ấy một chút cũng không bực, ngược lại giữa mày còn có sự vui vẻ, bà ấy thấy rằng nếu cứ ngược đãi anh như vậy, người chồng mà bà ấy yêu sẽ lập tức quay trở về.
Sau đó ông ngoại thật sự không thể nào chịu được nổi, khăng khăng đem anh mang đi nuôi bên người.
Cho đến khi mẹ tự sát, anh mới một lần nữa trở lại cái nhà này.
Mà khi đó Tần Mặc đã bắt đầu học được cách che đậy cảm xúc dưới đáy lòng.
Dùng biểu cảm lạnh nhạt để bảo hộ trái tim mẫn cảm kia.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, Lâm Tư Uyển đột nhiên xuất hiện trong đời mình.
Còn có ý đồ muốn xuyên qua lớp vỏ bọc cứng rắn để tiếp cận tới trái tim mẫn cảm yếu ớt của anh.
Bây giờ hắn mới phát giác, trong trò chơi này, người trầm luân trong đó tựa hồ không chỉ có mình Lâm Tư Uyển.
Mà còn có anh nữa.
Lần đầu tiên thấy cô, cô đứng ở trước bức họa kia, mừng rỡ nói rất thích họa sĩ Tina, khiến cho hắn bắt đầu sinh ra một tia tà niệm.
Lần đầu tiên cùng cô hôn môi, thân mình non mềm, hơi thở mê người, làm anh nhịn không được hôn một cái lại một cái.
Lần đầu tiên biết lo lắng cho một người, lúc cô té xỉu ở sân bóng rổ, một khắc khi bế cô lên anh thậm chí hô hấp cũng vô thức trở nên dồn dập.
Khi cô ở trên giường run bần bật kêu lạnh, anh không hề do dự đem cô ôm vào trong ngực, nhìn cô lại bình yên đi vào giấc ngủ.
Lần đầu tiên đi giao thông công cộng, là bởi vì chân cô bị thương, anh không yên lòng để cô đi một mình.
Cho dù trong lòng còn đang ứ hỏa, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn lại nói đau, anh vẫn đem cô bế lên, mềm mại cuộn một cục rúc trong ngực anh, thế nhưng làm hắn mạc danh có chút an tâm.
Hai lần để cô một mình ở nhà, hắn kỳ thật là lo lắng, nhưng càng sợ mình sẽ không khống chế được cảm xúc, xúc phạm tới cô.
Anh đã cho cô thời gian, cơ hội để bỏ trốn .
Nhưng cô vẫn không biết sống chết mà lại gần, để anh nghiêm túc nhấm nháp hương vị tuyệt mỹ của cô.
Giống như ma túy, mới dùng một lần liền nghiện đến tận cốt tủy.
Chỉ muốn thời thời khắc khắn được nến nó thì mới có thể ức chế sự nôn nóng trong người.
Khi nghe thấy cô nói với nam sinh khác rằng không quen biết hắn.
Hắn đạm mạc như cũ, nhưng đáy lòng lại khác một trời một vực.
Người khác thổ lộ với cô thì anh sẽ sinh ra cảm giác hờn dỗi, càng thêm kiên định với ý tưởng đem cô ăn vào trong bụng.
Nhưng thời điểm mấu chốt, cô mới vừa khóc anh lại không thể không mềm lòng.
Anh cúi đầu, có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn vật nhỏ trong lòng quần áo bất chỉnh.
Sự chơi vơi trong lòng như là đang được cô một chút lại một chút lấp đầy.
Từ đầu đến cuối, anh đều lấy thái độ cường ngạnh đem cô kéo đến bên người, thậm chí mục đích lúc ban đầu cũng không hề thuần khiết chút nào.
Nhưng tới hiện tại, anh bắt đầu không rõ đến tột cùng là cô đã hãm sâu trong đó hay là chính anh nữa, càng ngày thì sự ham muốn càng nhiều.
Người trên giường giật giật, Lâm Tư Uyển trở mình, dường như nhận thấy được trên giường không có hơi thở của anh.
Mơ hồ gọi tên của anh.
Tần Mặc bóp tắt thuốc lá trong tay, lên giường, cánh tay dài duỗi ra, cô liền rơi vào trong l*иg ngực vững chãi.
Chóp mũi khẽ chạm đến cơ ngực rắn chắc, ngửi được hương vị thuốc lá quen thuộc trên người Tần Mặc thì mới yên tâm dụi dụi vào lòng anh vài cái rồi ngủ tiếp.
Tần Mặc ở trên trán cô khẽ hôn một cái, ánh mắt trầm trầm.
Điều duy nhất hiện tại anh có thể xác định chính là, anh sẽ không lại cho cô có bất luận cơ hội nào để chạy thoát nữa cả.
Bởi vì Lâm Tư Uyển, chỉ có thể là của anh.
Lâm Tư Uyển đã liên tục mấy ngày không ngủ ngon, cho nên đêm nay ngủ vô cùng say giấc.
Đến lúc tỉnh dậy liền thấy gương mặt soái khí của Tần Mặc đang phóng đại trước mắt.
Trên eo là cánh tay cường tráng của anh.
khóe miệng Lâm Tư Uyển thấm ngọt ngào cười, sáng sớm liền có thể nhìn thấy anh.
Ngắm nhìn hồi lâu, vẫn là nhịn không được mà động tay động chân.
Đầu ngón tay mới vừa chạm đến chóp mũi tay đã bị anh bắt được.
Hắn mở mắt ra, cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cô.
Hình như đôi mắt Tần Mặc không âm trầm giống trước kia nữa mà ngược lại trở nên vô cùng thanh triệt.
Hai đôi mắt cứ như vậy nhìn nhau một lát.
Cô đột nhiên nhắm mắt lại, hôn lên đôi môi mỏng.
Đôi môi giao hòa, tựa như đang ăn ăn một miếng thạch trái cây thanh ngọt vậy.
Làm người ta mới sáng sớm đã trở nên thật vui vẻ.
Anh không né tránh, nhưng cũng không đáp lại.
Khi mở mắt ra cô liền bị đôi mắt sâu không thấy đáy kia hút vào.
Hoảng loạn buông môi anh ra, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ rực.
Tần Mặc buông cô ra, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.
Chờ tới khi quay đầu lại nhìn thì cô vẫn đang ngồi ở trên giường phát ngốc.
“Không dậy nổi?” Anh hỏi.
Cô ngẩng đầu mỉm cười ngọt ngào với anh, làm nũng nói: “Ôm.”
Còn dơ hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh với anh.
Tần Mặc rũ mắt, bộ dáng làm nũng của cô thật giống với con mèo nhỏ dính người.
đôi tay một dùng sức, cô liền nhẹ nhàng rơi vào trong ngực mình.
âm sắc anh vẫn lạnh lẽo như cũ, “Lại đi chân trần có phải không?”
Lâm Tư Uyển ở trong ngực anh nhẹ giọng lẩm bẩm, “Ai bảo anh tối hôm qua ôm em lên giường, cũng không lấy dép cho em.”
Hắn không đáp lời, chỉ là cánh tay lại buộc chặt vài phần.
Nhìn mặt anh đang cách mình cực gần, cô lại cầm lòng không được mà trộm hôn một cái.
Tần Mặc có chút bất đắc dĩ, nhìn cô che không được ý cười trên môi.
khóe miệng anh khẽ nhếch, “vui vẻ như vậy?”
Lâm Tư Uyển gật đầu thật mạnh một cái, sau đó lại ngượng ngùng đem khuôn mặt nhỏ vùi vào ngực anh.
Cô phát giác, trải qua chuyện tối hôm qua lá gan lớn mình ngược lại đã lớn hơn không ít.
Hiện tại đối diện với Tần Mặc, cô một chút cũng không sợ hãi.
Nói đến tối hôm qua, cô lại mơ hồ nhớ lại, mặt không tự giác mà tang lên mấy độ.
Ở phòng tắm, ngô....
Cũng quá nóng bỏng đi.