Lúc đó cô ngạc nhiên vài giây, sau đó dùng sức đẩy anh ra.
Lâm Tư Uyển có chút hoảng hốt.
Sau đó, cô dùng sức cắn môi.
“Anh.... Cho tôi chút thời gian, được không?”
Tần Mặc không trả lời, đầu ngón tay trực tiếp từ cẳng chân cô dần hướng lên trên, động tác vô cùng lưu loát.
da thịt tinh tế được anh thưởng thức trong tay, yêu thích không buông mà liên tục qua lại vuốt ve.
Đầu ngón tay ấm áp mới vừa chạm tới mép qυầи ɭóŧ thì hô hấp anh chợt nặng thêm vài phần.
Lâm Tư Uyển ngượng ngùng rũ mắt, đáy mắt Tần Mặc là một màn sương mù dày đặc.
Ngón tay bỗng nhiên áp vào giữa đáy quần, lực độ hơi trọng.
Lâm Tư Uyển cả kinh, vặn vẹo thân mình giãy giụa.
Tần Mặc giam cầm tay nhỏ lộn xộn, nắm ở lòng bàn tay chậm rãi xoa nắn.
“Cho em thời gian.” Anh nhìn vào mắt cô, nói, “Bất quá ngoại trừ làʍ t̠ìиɦ, thì mọi thứ em đều phải nghe anh .”
Cô sửng sốt, “Mọi thứ?”
“Ví dụ như hiện tại.” tầm mắt Tần Mặc lướt qua cần cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng dừng lại ở phần ngực mềm mại.
Tần Mặc nhẹ nhàng nói, “Quần áo cởi xuống, nh muốn nhìn.”
Lâm Tư Uyển giống như trúng phải cổ độc của anh vậy, rõ ràng là yêu cầu thực quá mức nhưng cô lại không hề tức giận một chút nào.
Ngược lại cảm thấy, có chút đương nhiên.
Từ khi lần đầu tiên anh tới gần đến bây giờ, thân thể của cô chưa bao giờ cự tuyệt Tần Mặc, Lâm Tư Uyển nhưng lại không muốn thừa nhận điều đó chút nào.
Nhưng thân thể lại vô cùng thành thật.
Cho nên lần này cô không hề ngượng ngùng, dưới ánh nhìn nóng rực chăm chú ấy.
Một viên một viên, cởi bỏ cúc áo sơ mi.
bên trong là áo ngực ren hồng phấn, bao bọc lấy kiều nhũ mượt mà.
đôi mắt Tần Mặc trầm xuống, có một tia ánh sáng không nhìn thấu.
Lâm Tư Uyển không dám động, tiếng thở dốc thô nặng quanh quẩn nơi tai.
Cô thậm chí cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ giây tiếp theo sẽ bị cặp mắt ấy hút vào bên trong.
Một đôi tay nâng mông cô, hơi dùng một chút lực, xúc cảm phần eo dưới càng thêm rõ ràng.
Có một đồ vật cứng rắn cực nóng cách một tầng vải đặt ở chỗ mẫn cảm của cô.
Lâm Tư Uyển sợ hãi.
Tần Mặc đã nhận ra, đầu ngón tay từ áo sơ mi luồn vào, vuốt ve cái lưng trơn bóng.
Một chút lại một chút.
Như là đang trấn an vậy.
Bàn tay xa lạ ở làn da tinh tế của cô khẽ vuốt ve, khiến cô nổi đầy da gà da vịt.
Cô rũ mắt nhìn anh, đôi mắt ướŧ áŧ đáng thương.
Tần Mặc đột nhiên cười, khung cảnh này đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của anh bây giờ như một bức tranh hiện ra trước mắt,bộ dáng cô ngoan ngoãn nằm đó chờ được anh thưởng thức, dâʍ ɭσạи.
Cơn nghiện thuốc lá đột nhiên kéo đến.
Nhưng lần này anh không muốn hút thuốc.
phía sau lưng Lâm Tư Uyển chợt lạnh, áo ngực bị anh dễ dàng cởi bỏ.
Mất đi trói buộc, bộ ngực sữa liền hoàn toàn hiện ra, giống như mật đào phấn nộn, nhiều nước, căng mọng.
môi anh dán sát bên tai cô, trầm khan vang lên, “Cởϊ áσ sơ mi ra.”
Lâm Tư Uyển đỏ mặt, ngoan ngoãn cởi ra.
Tiện thể cởi luôn áo ngực xuống.
Ánh mắt Tần Mặc giống như lông chim nhẹ đảo qua bờ vai mảnh khảnh, cặp nhũ săn chắc.
Sau đó, Lâm Tư Uyển bị anh đè ở trên sô pha mềm mại.
Tay anh chạm vào vòng eo tinh tế, nhẹ nhàng xoa nắn.
Cô sợ ngứa nên giãy đành đạch.
lực độ trên eo tăng lên, đầu ngón tay theo da thịt hướng bơi về phía trước.
Trong lúc lơ đãng, tay anh đã trực tiếp xoa lên bộ ngực mềm mại của thiếu nữ.
Hai người đồng thời hít một hơi.
Lâm Tư Uyển ngẩng đầu nhìn anh, môi khẽ nhếch.
Sau đó, môi bị Tần Mặc hung hăng nuốt vào trong miệng, lực độ hơi trọng, anh trầm mắt, cơ hồ là đang gặm cắn đôi môi ấy.
xúc cảm mềm nhẵn làm Tần Mặc thất thần, từ nhẹ nhàng đến dùng sức xoa nắn, vật giữa hai chân vốn đã cứng nay càng thêm cứng rắn.
lòng bàn tay ấm nóng xoa bóp bộ ngực sữa, thỉnh thoảng lòng bàn tay chạm vào hạt đậu nhỏ thì cô lại không tự giác mà rêи ɾỉ.
âm thanh mị hoặc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ chút ý chí ít ỏi của Tần Mặc.
gặm nhấm hồi lâu anh mới chịu buông tha bờ môi ấy, Lâm Tư Uyển từng ngụm từng ngụm thở dốc.
“Ngô....”
Trước ngực đột nhiên bị bờ môi ướt mềm bao bọc lấy, đầu lưỡi vòng quanh đầṳ ѵú, khi thì khẽ liếʍ, khi thì dùng sức hút.
cả người Lâm Tư Uyển chấn động, ngón tay đột nhiên túm chặt quần Tần Mặc.
Quanh thân giống như bị sóng nhiệt thổi quét, trên trán chậm rãi chảy ra mồ hôi mỏng.
“Ngô.... Thật là khó chịu....”
Lâm Tư Uyển giống như sắp khóc đến nơi.
Tần Mặc ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống.
Dưới thân là thân thể mê người của Lâm Tư Uyển, tóc hơi ướt dán sát ở sườn mặt.
Cặp mắt long lanh nước, đôi môi bị anh hôn tới sưng đỏ.
Tần Mặc hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Nơi nào khó chịu?”
Cô theo bản năng cắn môi, nói không nên lời.
Tần Mặc cười cười.
Cánh tay đang đặt trước ngực cô trượt xuống dưới, dừng lại ở chỗ tà váy dài.
Anh gập ngón tay, đè ép chỗ ướt mềm giữa hai chân cô.
Nhẹ nhàng cọ xát qua lại.
cảm giác tê dại giống như có kiến đang bò vậy, vô cùng khó chịu nhưng cũng sung sướиɠ.
Lâm Tư Uyển chịu không nổi loại tra tấn này, cầu xin anh: “Tần Mặc.... em từ bỏ được không... phía dưới.... Ngô.... Rất khó chịu.”
Cuối cùng cũng chịu nói ra.
Tần Mặc cảm thấy mỹ mãn, nhưng vẫn không muốn buông tha cô dễ dang như vậy.
Bởi vì, giọng nói khi cô cầu xin anh thật mẹ nó mê người.
“Cởi váy xuống.”
Lâm Tư Uyển cả kinh, ngay sau đó cảnh giác lắc đầu.
“Anh không cho vào.” thanh âm ở bên tai cô quanh quẩn, hiếm khi ôn nhu đến như vậy.
Cô lại bị mê hoặc, tay không tự giác vòng ra sau lưng, nhẹ nhàng kéo khóa váy.
Váy bị Tần Mặc cởi đặt ở một bên.
Trên người chỉ còn sót lại một cái qυầи ɭóŧ.
thân mình trần trụi rơi vào trong ngực Tần Mặc, cơ bắp rắn chắc trên người anh cọ xát nhũ thịt non mềm.
Thân thể Tần Mặc thực ấm.
Lâm Tư Uyển còn đang cảm thụ thì anh đột nhiên liền đứng dậy, bắt đầu cởϊ qυầи.
Cô ngốc lăng nhìn anh, từ góc độ này xem từng động tác một.
Thật sự là, quá gợi cảm.
Đang mải ngắm, bỗng có một đồ vật thô dài cực nóng đè lên bụng nhỏ.
Cô tò mò nhìn xuống phía dưới, nháy mắt đỏ bừng mặt.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy phía dưới của đàn ông, bất quá, tựa hồ không có đáng sợ như trong tưởng tượng.
Lâm Tư Uyển nghĩ nghĩ, lại nhìn thoáng qua, sau đó gắt gao nhắm mắt.
Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi.
phần đầu cực đại dính chất nhầy trắng đυ.c, dươиɠ ѵậŧ thô dài nổi đầy gân xanh.
Tưởng tượng đến đồ vật lớn như vậy nhét vào hạ thể, cô liền bắt đầu sợ hãi.
Tần Mặc bế Lâm Tư Uyển lên, để cô quay lưng lại với mình, ngồi ở giữa hai chân anh, hạ thể càng chặt chẽ dán sát chỗ ướt mềm đó.
Một tay xoa ngực, một tay ấn ở eo cô.
sắc mặt Lâm Tư Uyển ửng đỏ bị anh tùy ý đùa nghịch, sau lưng là cơ ngực rắn chắc, ấm nóng.
hạ thân Tần Mặc bắt đầu trừu động, chỉ là nhẹ nhàng cọ xát thôi mà anh đã sướиɠ muốn điên lên rồi.
Du͙© vọиɠ nháy mắt hoàn toàn được khơi dậy, anh không thể kiềm chế bắt đầu tang tốc độ cọ sát.
Bên tai là tiếng rên khẽ của anh, Tần Mặc lúc này hoàn toàn khác biệt với Tần Mặc khi ở trước mặt mọi người.
Chỉ có mình cô có thể nhìn thấy vẻ mặt này của anh.
đồ vật thô dài dán sát hạ thể cô qua lại cọ sát, tốc độ hoặc nhẹ hoặc mau, không hề có kết cấu.
Hạ thể đã ướt thành một mảnh.
Cảm giác lạ lẫm xâm nhập vào thần kinh mẫn cảm của cô, ức chế không được kɧoáı ©ảʍ, tiếng rêи ɾỉ kiều mị từ trong cổ họng tràn ra, tự cô nghe cũng cảm thấy mắc cỡ.
Cảm giác tê dại một chút lại một chút, tựa như đang đánh tan chút ý thức ít ỏi còn sót lại của cô.
Qυყ đầυ lơ đãng đỉnh đến huyệt khẩu mềm mại, mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến cô mãnh liệt rêи ɾỉ.
“Ngô.... Ngô....”
Theo tiếng thở dốc thì một dòng nước ấm nóng từ trong tiểu huyệt phun ra, một khắc kia cô cảm giác thân thể đã bị đào rỗng.
Kɧoáı ©ảʍ vô cùng lớn khiến cô hít thở không thông.
Sau đó, Lâm Tư Uyển cả người vô lực dựa vào Tần Mặc, gót chân mềm như bông.
Tần Mặc dừng lại động tác, liếʍ vành tai mềm mại, hơi thở cùng cảm giác ướt nóng trêu chọc ý thức cô.
“Thoải mái không?” Anh ở bên tai cô hỏi.
Lâm Tư Uyển có chút thẹn thùng, mím môi, không biết nên nói cái gì.
“mặc quần áo vào trước đã.”
Anh bế cô đặt sang bên, sau đó lấy quần áo nghiêm túc mặc cho cô.
Lâm Tư Uyển cúi đầu nhìn Tần Mặc, du͙© vọиɠ phía dưới không hề có dấu hiệu biến mất, ngẫu nhiên còn giật giật vài cái.
“Thế còn anh?” Cô hỏi.
Tần Mặc không trả lời, cài cẩn thận áo sơ mi giúp cô, sau đó lại sửa sang lại quần của mình.
“ Anh đi WC.”
Vừa mới xoay người thì ngón tay liền bị giữ chặt, bộ dáng Lâm Tư Uyển đỏ mặt, ấp a ấp úng.
“Em.... Em có thể giúp anh.”
Tần Mặc nhìn cô chăm chú, giơ tay niết cái cằm tinh xảo.
“Lần sau đi.” Anh nói.
Lâm Tư Uyển ngượng ngùng cúi đầu.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~