Đều là kẻ lừa đảo, qua mặt tao được chắc?
Chu Hạo khinh thường, vô cùng chướng mắt Cố Trường Sinh lợi dụng mê tín lừa tiền người khác. Thần thần đạo đạo, vài ngày đã lừa được bảy tám vạn. Còn hắn phải cực khổ kiếm tiền bằng tay không.
Nghĩ vậy, ánh mắt Chu Hạo nhìn Cố Trường Sinh càng bất mãn. Tất cả tài sản của vợ chồng Tống Thanh Âm sau này đều là của hắn, thằng lừa đảo này muốn lừa tiền trước?
Nằm mơ!
Chu Hạo quyết tâm phải vạch trần ý đồ của Cố Trường Sinh.
Trình Nguyệt Tĩnh tỉnh lại từ khϊếp sợ, cô không còn quan tâm cha mẹ mình đang khóc và kẻ lừa đảo, toàn bộ lực chú ý đổ dồn vào người Cố Trường Sinh. Trình Nguyệt Tĩnh vừa mừng vừa sợ, chần chờ một lúc lâu, cô thử mở miệng: “Đại sư thấy được tôi?”
Cô biết dì nhỏ muốn mời đại sư, cứ tưởng lại thêm một kẻ lừa đảo, không ngờ cậu thực sự có bản lĩnh. Thật ra lúc mới bị hại chết, cô cũng muốn tìm đại sư. Chỉ cần đại sư đồng ý hỗ trợ, chắc chắn cha mẹ mình sẽ sẵn lòng trả thù lao.
Ai biết những kẻ mang vẻ mặt cao nhân, đạo trưởng tiên phong đạo cốt, hoặc đại sư trọc đầu từ bi niệm Phật, một đám người khua môi múa mép thu phục tín đồ chỉ toàn là lừa đảo. Cô đến trước mặt họ bay tới bay lui, bọn họ không thấy cũng không phản ứng gì.
Làm vậy vài lần, Trình Nguyệt Tĩnh nhận ra mình không có cách nào để nói sự thật cho cha mẹ hay cảnh sát. Đã thế hung thủ gϊếŧ người Chu Hạo còn tìm tới cửa. Nhìn hắn lợi dụng tình cảm của cha mẹ, xoay họ vòng vòng, Trình Nguyệt Tĩnh sốt ruột cực kỳ. Mỗi ngày đều hận không thể canh chừng cha mẹ, sợ chớp mắt một cái họ đã bị Chu Hạo gϊếŧ hại.
Cô nhìn về phía Cố Trường Sinh, đầy mặt chờ mong, lại có chút sợ hãi đối phương sẽ không phản ứng, hồi nãy chỉ là giả bộ làm ra vẻ.
May mà Cố Trường Sinh không để cô chờ lâu, đáp luôn: “Thấy được.”
Thấy được!
Cuối cùng cũng có người thấy cô, nghe lời cô nói. Trình Nguyệt Tĩnh không rảnh cao hứng, vội bay tới bên cạnh Cố Trường Sinh nói: “Đại sư ngài mau nói cho ba mẹ tôi biết, kẻ hại tôi là Chu Hạo, kêu họ báo cảnh sát, đừng bao giờ tin lời hắn nói. Hắn không hề yêu thương gì tôi, hắn chỉ cần tiền nhà tôi!”
Tố chất tâm lý của tên lừa đảo này còn rất cứng.
Há miệng liền nói dối, không chột dạ luống cuống. Nói chuyện với không khí rất chuyên nghiệp, trông cứ như đang nói với con điếm Trình Nguyệt Tĩnh thật. Chu Hạo cười như không cười, trong lòng cười nhạo động tác của Cố Trường Sinh.
Nếu thế giới này thật sự có quỷ, Trình Nguyệt Tĩnh thật sự ở đây, hắn còn có thể sống dễ chịu như bây giờ?
Chỉ bằng điểm này, Chu Hạo biết thừa quỷ chân chính không phải Trình Nguyệt Tĩnh, mà là tên đại sư trong lòng có quỷ.
Có khi nào hai vợ chồng Tống Thanh Vận cũng vậy?
Chắc chắn bọn họ đang thông đồng với tên đại sư, muốn đối phó với mình. Trình Nguyệt Tĩnh đã chết, vợ chồng Tống Thanh Âm không còn đứa con nào khác, nếu không phải mình thông minh chặn giữa đường, rất có thể sau này sẽ để lại hết tài sản cho cháu trai.
Cháu trai Tống Thanh Âm còn không phải là con trai Tống Thanh Vận à!
Chu Hạo ngồi xem Cố Trường Sinh còn tính chém gió đến cỡ nào, chắc sẽ nói vài chuyện hồi bé của Trình Nguyệt Tĩnh để tranh thủ lòng tin Tống Thanh Âm. Hắn nhìn Cố Trường Sinh như nghe thấy cái gì đó, còn gật đầu.
Quả nhiên là thế này.
Chu Hạo còn chưa kịp tự khen bản thân thông minh, thì bị cậu mời ra ngoài, với lý do Trình tiểu thư ngượng ngùng không chịu xuất hiện.
Chu Hạo vừa định nói bản thân một lòng say mê Trình Nguyệt Tĩnh, kẻ lừa đảo đã chặn lời nói bừa: “Anh Chu cùng Trình tiểu thư không có quan hệ huyết thống, lại là đàn ông trẻ tuổi, dương khí trên người quá nặng, ở lại đây dễ ảnh hưởng tới Trình tiểu thư. Anh Chu cũng không muốn nhìn thấy Trình tiểu thư bị thương nhỉ.”
Vì để thiết lập tính cách không bị sụp đổ, Chu Hạo không dám ở lại, hắn tỏ vẻ khổ sở lưu luyến nhìn vào không trung, lại an ủi hai vợ chồng Tống Thanh Âm một câu, không đợi ai đuổi đã chủ động ra ngoài, vô cùng phong độ: “Nếu vậy cháu về trước nhé. Cô chú, ngày mai cháu lại qua xem hai người ạ.”
“À chuyện kia,” Chu Hạo có chút ngượng ngùng: “Lúc cô chú gặp Nguyệt Nguyệt, nhất định phải hỏi ý kiến cô ấy.”
Chuyện kia ý nói việc minh hôn. Trong khoảng thời gian này sớm đã bị sự si tình của hắn đả động, Tống Thanh Âm nghe vậy liên tục gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ nói với Nguyệt Nguyệt.”
Chờ hắn rời đi, sắc mặt Cố Trường Sinh đanh lại, Tống Thanh Âm cảm thấy không khí không đúng lắm, sốt ruột hỏi: “Đại sư, làm sao vậy, có phải Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện gì?”
Cố Trường Sinh lắc đầu, Tống Thanh Âm vừa yên lòng, thì nghe cậu nói: “Nhưng Trình tiểu thư muốn hai người báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?” Tống Thanh m lập tức phản ứng lại: “Quả nhiên Nguyệt Nguyệt không phải tự sát, sao con gái tôi có thể tự sát chứ.”
Chồng Tống Thanh Âm cũng hỏi: “Đại sư, Nguyệt Nguyệt có nói hung thủ là ai không?” Cho dù là ai, hắn đều phải trả mối thù này.
Vợ chồng Tống Thanh Vận cũng tỏ vẻ tương tự.
Tình cảm gia đình thật tốt. Một gia đình êm ấm như vậy lại bị kẻ tiểu nhân hủy hoại.
“Là Chu Hạo.” Cố Trường Sinh nói thẳng.
Chu Hạo?
Tại sao lại là hắn?
Hai vợ chồng Tống Thanh Âm sốc nặng. Vừa áy náy với con gái, vừa hận mình có mắt không tròng.
“Thế mà hắn nói muốn cùng Nguyệt Nguyệt kết minh hôn.” Tống Thanh Âm lẩm bẩm thảng thốt, cô lập tức hiểu nguyên nhân. Nguyện ý cùng người chết kết hôn, không phải vì tình yêu, mà là tiền tài. Nhà họ không tính là đại phú quý đứng đầu giới thượng lưu, nhưng của cải dư dả. Nước mắt Tống Thanh Âm lập tức rơi xuống: “Là mẹ hại con.” Không nên để lộ tiền tài, không nên để lộ tiền tài. Giá như nhà cô nghèo một chút, hoặc bình thường khiêm tốn hơn thì đã không xảy ra chuyện này.
Chu Hạo tính toán kỹ càng như vậy, còn không phải là vì tiền sao?
Tống Thanh Âm lau nước mắt, cắn răng. Cô thà quyên góp hết cũng không bao giờ cho hắn một xu một cắc, còn muốn hắn mạng đền mạng.
“Chu Hạo gϊếŧ Nguyệt Nguyệt như thế nào?” Dù biết sẽ chạm đếm miệng vết thương của con gái, nhưng vì báo thù, ba Trình vẫn hỏi cho ra lẽ. Hắn ta che giấu quá tốt, cảnh sát không tra được bất cứ chứng cứ nào.
“Không bằng mọi người trực tiếp hỏi Trình tiểu thư?” Cố Trường Sinh cảm thấy mình chuyển lời không tiện lắm.
Có thể gặp lại con gái?
Vợ chồng Tống Thanh Âm vui mừng đầy mặt, gấp gáp gật đầu.
Cố Trường Sinh giúp Trình Nguyệt Tĩnh bổ sung một chút quỷ khí, để cô có đủ năng lượng hiện hình và nói chuyện.
“Ba, mẹ!” Trình Nguyệt Tĩnh cảm kích nhìn thoáng qua Cố Trường Sinh, rồi bổ nhào vào trong lòng cha mẹ. Đợi cho cảm xúc dịu xuống, cô bắt đầu kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
“Không phải sắp tới trường con sẽ chuẩn bị tổ chức thực tập cho sinh viên năm cuối sao. Thực tập xong khả năng cao đường ai nấy đi, các bạn học bàn bạc với nhau, dứt khoát tụ tập ăn bữa cơm.” Tính tình Trình Nguyệt Tĩnh hòa đồng, đương nhiên cũng tham gia tụ hội.
“Lúc liên hoan vẫn bình thường,” Trình Nguyệt Tĩnh nói tiếp: “Cơm nước xong mọi người muốn đi hát karaoke, nhưng hôm đó con hơi mệt, tính về trước. Chu Hạo nói sẽ đưa con về, con không chịu, nhưng bạn bè cứ ồn ào nói có gì mà ngượng ngùng, bạn bè bình thường quá giang xe nhau có sao đâu, trời tối đi đường không an toàn.”
“Bạn bè nói rất nhiều, nên con đành đồng ý.” Nói đến đây, trên mặt Trình Nguyệt Tĩnh tỏa ra lệ khí: “Lúc đi ra ngoài, trong tay Chu Hạo cầm một hộp kẹo cao su chia cho mọi người. Hắn nói đồ ăn hồi nãy khá tanh, ăn một viên để khoang miệng dễ chịu hơn. Con thấy bạn bè ai cũng ăn, nên con ăn theo. Ai ngờ viên kẹo có vấn đề.”
Đều là kẹo cao su, chỉ có viên của cô bị lén tráo đổi.
Hồi trước Trình Nguyệt Tĩnh từng đọc trên mạng về việc tậm thuốc độc, thuốc kí©ɧ ɖụ© linh tinh vào trà sữa, kẹo cao su kí©ɧ ɖụ©, không chỉ nhìn giống đồ thật mà hương vị cũng rất giống. Cô không để trong lòng, nghĩ là bên cạnh mình không có ai phát rồ đến thế.
Không ngờ thằng chó đó thực sự là tên biếи ŧɦái!
“Nhai kẹo cao su không bao lâu con liền cảm thấy bất thường.” Lúc ấy cô vội vã về ký túc xá, Chu Hạo ngoài miệng nói được được, nhưng lại đưa cô đến chỗ khác: “Con tưởng mình bị bệnh khiến cơ thể nóng lên, vừa định hỏi Chu Hạo có phải nhầm đường hay không thì mất ý thức.” Sau khi tỉnh lại, thì thấy mình đang nằm trên giường trong một phòng khách sạn.
Cả người phủ đầy dấu vết và phía dưới khó chịu, chúng nhắc nhở cô đêm qua đã xảy ra cái gì. Trong lúc cô hoảng hốt giận dữ, Chu Hạo đẩy cửa vào phòng, tay xách theo bữa sáng, vẻ mặt nhu tình mật ý.
“Lúc ấy con chợt phản ứng lại, việc đầu tiên muốn làm là báo cảnh sát, nhưng sợ Chu Hạo có động tác quá khích, con đành chịu đựng, đợi bản thân an toàn thoát thân rồi báo sau.”
Đứa bé đáng thương!
Tống Thanh Âm, Tống Thanh Vận đau xé lòng, liều mạng che miệng để tiếng khóc không thoát ra, ảnh hưởng đến cảm xúc của cô. Chồng của hai người nắm tay họ an ủi, hối hận vì hồi nãy thả Chu Hạo đi mất.
“Chuyện đã qua rồi,” Trình Nguyệt Tĩnh an ủi người nhà, kể tiếp: “Nhưng Chu Hạo cảnh giác rất cao, không cho con ra khỏi cửa phòng khách sạn. Hắn nói với nhân viên khách sạn là con mệt mỏi cần nghỉ ngơi, không cho họ quấy rầy nên không có ai vào phòng.” Cô không thể ra, người khác không thể vào, còn bị tịch thu điện thoại, căn bản không có biện pháp truyền tin tức ra ngoài.
“Con đành phải nghe lời hắn, hắn bắt con tắm rửa thì con tắm rửa. Con biết hắn muốn tiêu hủy chứng cứ, vì không cho hắn vào phòng tắm, con làm bộ thẹn thùng, lúc tắm không cho hắn theo vào.” Cũng may khi đó Chu Hạo còn ngụy trang thành bộ mặt tình nhân tốt, cô thuận lợi hoàn thành mục tiêu: “Khi tắm rửa, con trộm lấy khăn giấy gói tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấy trong cơ thể giấu đi.”
“Người nhắn tin cho mẹ là ai? Cũng là hắn?” Tuy Tống Thanh Âm nói không nói rõ, nhưng người ở đây đều biết, hắn chính là Chu Hạo.
Trình Nguyệt Tĩnh gật đầu: “Là hắn. Sau khi tịch thu điện thoại của con thì kiểm tra lịch sử trò chuyện.” Mỗi lần nhắn tin cô không có thói quen xóa luôn, mà định kỳ lâu lâu xóa một lần, vừa vặn lúc đó chưa kịp xóa lịch sử.
“Hắn xem qua lịch sử, biết con có thói quen liên lạc với mẹ. Sợ trong thời gian quá dài không thấy con nhắn tin sẽ làm mẹ hoài nghi, liền dựa vào nội dung trước đó, bắt chước ngữ khí của con để gửi tin nhắn.”
Chu Hạo không ngờ, chính tin nhắn này làm người nhà của cô phát hiện ra điểm bất thường.
- -----oOo------