"Đình, Đình!"
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, giọng của Chu Y Nhược truyền đến.
Nhan Mộc Tâm nhịn không được đứng lên, vọt tới trước mặt của cô ta, kéo lấy cổ tay của cô ta.
"Nhan tiểu thư, tại sao cô lại ở đây?"
Bốp một tiếng một cái tát, hung hăng rơi vào mặt của Chu Y Nhược.
"Nhan Mộc Tâm!" Cố Hàn Đình muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.
Chu Y Nhược che gương mặt, vẻ mặt nghi hoặc: “Nhan tiểu thư, cô có ý gì vậy?"
"Mẹ của cô cho người đến gϊếŧ tôi, hiểu chưa? Cô nói xem cái tát này cô có nên nhận hay không? Nói với bà ta đừng tiếp tục trêu trọc tôi, nếu không tôi sẽ lấy mạng của bà ta bao gồm cả cô, không tin cô cứ thử xem!" Nhan Mộc Tâm lúc này mới hả giận.
"Tôi..."
Nhan Mộc Tâm nhìn thấy dáng vẻ của cô ta lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn, dơ tay lên, còn chưa rơi xuống liền bị Cố Hàn Đình ngăn lại: “Cô đủ rồi!"
"Chưa đủ!"
"Đừng ép tôi lấy mạng của cô!" Sự ôn nhu của Cố Hàn Đình trong nháy mắt đã biến mất.
Cô cười lạnh một tiếng, nâng một cái tay khác lên tát vào mặt Chu Y Nhược.
"Nhan Mộc Tâm!"
"Chu tiểu thư hiền lành tốt bụng như vậy, chắc sẽ hiểu cho tôi đúng không, ý đồ mưu sát chỉ cần hai cái tát là có thể nguôi giận rồi, chắc là nên vui mới đúng? Không có lần sau nữa!" Cô nói xong quay người rời đi.
Cố Hàn Đình tiến lên, giữ chặt cổ tay của cô, vô cùng bá đạo: “Xin lỗi Chu Y Nhược."
Nhan Mộc Tâm cười một tiếng dơ tay tát một cái vào mặt mình, anh nghi ngờ, người phụ nữ này lại điên cái gì vậy?
"Trả rồi? Đủ sao?"
"Đừng dùng thái độ như vậy với Chu Y Nhược, nếu không, tôi sẽ để cho cô hối hận!"
"Có bản lĩnh liền bảo vệ Chu Y Nhược, đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi, nếu không, vĩnh viễn chỉ có thể nhịn, anh yêu cô ta bằng lòng vì cô ta mà hi sinh tính mạng, không liên quan gì đến tôi, Cố Hàn Đình, anh nhớ kỹ cho tôi, không ai có thể tổn thương tôi, bao gồm cả anh!" Nói xong xoay người rời đi.
"Nhan Mộc Tâm!"
"Thật không nên lấy đạn ra!" Cô nắm chặt nắm đấm bước bước lớn rời đi.
Cố Hàn Đình còn muốn đuổi theo, nhưng cơ thể không cho phép, Vương Siêu Quần vội vàng đỡ lấy anh: “Cố thiếu, nhanh chóng đi bệnh viện!"
"Phái người đi theo cô ấy, không cho phép cô ấy xảy ra chuyện!" Cố Hàn Đình đầy mặt đều là lo lắng.
Chu Y Nhược cắn môi, nhỏ giọng nói: “Em... xin lỗi!"
"Mẹ em đáng chết."
"Đình!"
Mắt Cố Hàn Đình tối sầm lại, liền như thế ngất đi!
Nhan Mộc Tâm nghe thấy tiếng hô của bọn họ, cô không quan tâm, lúc này trên trời rơi mưa lớn, mắt cô đỏ, Cố Hàn Đình làm hết thảy, cũng là vì Chu Y Nhược, dù cho cô biết hết, nhưng trong lòng vẫn là thấy đau, loại cảm giác này, không có từ ngữ nào có thể hình dung!
Đau!
Đi một lúc, một chiếc xe dừng lại, Lục Tử Khiêm từ trên xe vọt xuống, trực tiếp xông về phía cô ôm cô vào trong lòng: “Tâm Tâm, em muốn anh lo lắng chết sao?"
"Cứu tôi! Mau cứu tôi…" Cô vô lực nói.
"Được, anh cứu em!"
"Cố Hàn Đình, cứu tôi!" Nhan Mộc Tâm.
Lục Tử Khiêm làm sao lại không khó chịu chứ? Nhưng là vẫn mang cô rời đi.
Cố Hàn Đình và Nhan Mộc Tâm cùng được đưa đến phòng bệnh, Lục Tử Khiêm và Chu Y Nhược thì ngồi ở bên ngoài đợi.
"Mẹ của cô không nên làm như vậy! Nếu như Nhan Mộc Tâm thật sự xảy ra chuyện, đừng nói tôi, Cố Hàn Đình cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta, cho dù cô che chở cũng không có tác dụng!"
"Cô cảm thấy Cố Hàn Đình càng thiên vị cô ấy?"
"Tôi không phủ nhận anh ta yêu cô, nhưng tôi biết nếu như mẹ cô cứ túm mãi lấy mạng của Nhan Mộc Tâm không buông, cuối cùng cũng sẽ hại đến cô, tôi cũng phải nhắc nhở cô một câu, tôi không cho phép Nhan Mộc Tâm có chuyện, nếu không... cô chắc phải biết hậu quả!" Lục Tử Khiêm lạnh lùng cảnh cáo.
"Thật hâm mộ cô ấy, bên cạnh có nhiều người ủng hộ bảo vệ cô ấy như vậy!"
"Người cô nói là ai?"
"Các anh!"
"Chu tiểu thư, không bằng chúng ta hợp tác?"
"Tôi không cần hợp tác, Cố Hàn Đình yêu tôi, ở cùng với Nhan Mộc Tâm, cũng chẳng qua là vì cơ thể của tôi, tôi có lòng tin với anh ấy, còn về anh... không liên quan gì đến tôi." Cô ta nói xong cũng yên tĩnh ngồi ở một bên.
Lục Tử Khiêm đắng chát cười, cũng yên tĩnh.