Nhan Mộc Tâm hít thở khó khăn, cô mở bừng mắt, lúc nhìn thấy Cố Hàn Đình, cô duỗi tay ra dùng hết sức ngăn cản, nhưng vô dụng, anh bá đạo, động tác càng thêm thô lỗ!
Lúc anh rời đôi môi đỏ xuống xương quai xanh, cô cuối cùng cũng có thể nói chuyện: “Cố Hàn Đình, nếu anh cứ tiếp tục thì tôi sẽ kêu người đến!”
“Cô kêu đi! Lục Tử Khiêm thấy bộ dạng này của cô, anh ta sẽ nghĩ như thế nào?” Cố Hàn Đình vuốt cằm cô, kề sát xuống môi cô.
Nhan Mộc Tâm nuốt nước bọt, cứ yên lặng như vậy!
Vì vậy, cô là đang để ý Lục Tử Khiêm? Cố Hàn Đình lại tức giận!
Bá đạo luồn tay vào trong áo cô, trực tiếp mò thẳng lên ngực, nắm chỗ xinh đẹp của cô.
“Cố Hàn Đình!”
“Cô là tình nhân của tôi, tôi muốn thì cô phải cho!” Động tác của Cố Hàn Đình càng thô lỗ.
“Tôi vẫn chưa được một tháng!” Cô thấp giọng nhắc nhở.
Cố Hàn Đình chẳng để ý, từng cái hôn nóng bỏng cứ thế rơi trên xương quai xanh rồi dời xuống ngực của cô, cô nhìn trần nhà chằm chằm, nước mắt rơi xuống, nắm chặt cái chăn, từ đầu đến cuối không nói câu gì.
“Tâm Tâm, là em khóa cửa sao?” Giọng Lục Tử Khiêm truyền đến.
Nhan Mộc Tâm run lên, đè bờ vai của anh, ra sức lắc đầu: “Không… không cần.”
Cố Hàn Đình cười tà, bàn tay to duối ra trong áo cô, một lát sau khẩy khẩy nụ hoa của cô, một cái, hai cái, nụ hoa của cô dựng đứng lên!
Anh rất hiểu cơ thể của Nhan Mộc Tâm, một lát sau, mặt cô cực kỳ đỏ, anh thuận thế dán lên bên tai cô, cười tà: “Nếu như anh ta nhìn thấy, tôi ở trên cô, cô nói xem, anh ta sẽ thế nào?”
“Anh…”
“Nhan Mộc Tâm, mặc kệ cô có thừa nhận hay không, thì cô vẫn là người phụ nữ của tôi, trong mắt tôi không chứa nổi một hạt cát, ngoan ngoãn nghe lời, đấu với tôi, cô không tanhg nổi đâu, có bản lĩnh thì hét to lên, bị người khác phát hiện, bọn họ cũng chỉ cho rằng cô chủ động thôi” Cái cuối cùng anh rất dùng sức!
Cố thiếu chút nữa là kêu thành tiếng, mày nhăn lại: “Buông tôi ra!”
“Nghe lời!”
Tôi không nói gì, Lục Tử Khiêm lại hét lớn: “Tâm Tâm.”
“Nghe lời, tôi nghe lời!” Nhan Mộc Tâm không có cách khác, nhẫn nhịn đến cực điểm!
Cố Hàn Đình đứng dậy mở cửa, cô nhanh chóng chỉnh trang lại đầu tóc, cố gắng điều chỉnh tâm trạng.
Lúc nhìn thấy Cố Hàn Đình, Lục Tử Khiên liền căng thẳng: “Anh muốn làm gì?”
“Không có gì, ôn lại chuyện cũ với Nhan Mộc Tâm, cô ta là người phụ nữ của tôi, cho dù tôi làm cái gì thì anh có thể làm gì chứ?” Anh cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lục Tử Khiêm.
“Anh…”
“Nghỉ ngơi cho tốt, xin lỗi Chu Y Nhược một tiếng!” Cố Hàn Đình lạnh lùng nói.
“Được, nhưng bảo Cao Ngọc Phượng xin lỗi tôi trước!” Nhan Mộc Tâm đồng ý, nhưng cũng thuận thế ra điều kiện!
“Tôi không phải là thương lượng với cô!”
“Tôi cũng vậy!”
“Bà ấy là bề trên!”