Thực Cốt Ngụy Tình: Vợ Cũ Đừng Chạy

Chương 12: Lần Đầu Tiên Uy Hiếp Cố Hàn Đình

Cố gia!

Nhan Mộc Tâm ngồi trên ghế sô pha, Chu Y Nhược nhìn cô, vô cùng áy náy nói:

“Nhan tiểu thư, chuyện lần trước là chúng tôi xử lý không tốt, đây là khoản tiền bồi thường cho cô, nếu như không hài lòng, chúng ta vẫn có thể thương lượng lại với nhau, mong cô có thể tha thứ cho chúng tôi, thật xin lỗi!”

“Tôi muốn rời khỏi đây.” Cô không muốn nói quá nhiều, trực tiếp vào vấn đề.

“Nhan tiểu thư, tôi không hiểu ý cô?” Chu Y Nhược nhíu mày nghi ngờ.

“Chu tiểu thư, Nhan gia đã hoàn toàn bị phá hủy rồi, tôi ở thành phố này thêm một giây một phút nữa là sẽ phải chịu đựng thêm một giây nữa, tôi mong rằng, Chu tiểu thư có thể giúp tôi rời khỏi đây, cô biết đấy, nếu như Cố tiên sinh không chịu buông tha cho tôi thì tôi cũng không chạy thoát được, những gì tôi có thể cho được thì tôi đã cho rồi, bây giờ chỉ còn lại mạng tàn của tôi và anh tôi! Mấy người chắc là không cần đâu nhỉ?” Nhan Mộc Tâm nhìn vào mắt cô ta, nói ra suy nghĩ của mình.

Chu Y Nhược suy nghĩ một lúc: “Vậy cô, muốn đi đâu?”

“Đây là chuyện của tôi, nếu như tôi biến mất thật, với Chu tiểu thư đây, chẳng phải là sẽ yên tâm hơn sao?” Cô nhướn mày nói.

“Nhan tiểu thư, giữa chúng ta chắc có hiểu nhầm gì rồi, tôi không hề có ý gì với cô...”

Những lời đằng sau còn chưa nói hết thì cửa đã bị mở ra rồi.

Cố Hàn Đình đi vào trong, nhìn thấy Nhan Mộc Tâm, trong nháy mắt mặt hắn liền trầm lại, anh bước nhanh tới kéo cô dậy, siết lấy cổ tay cô, nói: “Ai cho phép cô tới đây làm phiền Nhược Nhược? Chán sống rồi à?”

Trong mắt anh, cô vĩnh viễn đều độc ác như thế!

“Đình, anh hiểu nhầm rồi, là em gọi Nhan tiểu thư tới đây để nói chuyện bồi thường, anh biết mà, mấy hôm nay em không ngủ yên được, em...”

“Tôi rất hài lòng với chuyện bồi thường này, Chu tiểu thư, cô đã đồng ý với chuyện của tôi rồi, tôi không làm phiền hai người nữa, tôi xin phép đi trước.” Nhan Mộc Tâm cầm lấy tập tài liệu lên rồi xoay người rời đi, cô không muốn tiếp tục dây dưa với họ nữa!

“Tôi tiễn cô.” Lời vừa dứt, Cố Hàn Đình đã nắm lấy cổ tay cô kéo ra ngoài!

Người đàn ông đẩy cô một cái thật mạnh, lưng của cô đập lên chiếc tường cứng rắn, đau vô cùng, cô cẩn thận cử động, cô tuyệt đối không thể để đứa bé có chuyện gì được!

“Cố thiếu, là Chu tiểu thư hẹn tôi tới để nói chuyện bồi thường.” Nhan Mộc Tâm đưa tập tài liệu cho anh xem.

Rất rõ ràng, anh không hề tin, đôi bàn tay to lớn siết lấy cổ cô, hắn dán sát vào môi cô, nhẫn nại đến cực điểm: “Cô đã nói gì với Nhược Nhược? Rốt cuộc cô có mục đích gì?”

“Anh cho là tôi sẽ nói cái gì? Cố Hàn Đình, tôi không có mặt mũi nói cho người khác đâu, tôi là người phụ nữ không nhìn thấy ánh mặt trời của anh.” Cô lạnh lùng phản kích.

“Rốt cuộc cô muốn cái gì?”

Lần đầu tiên cô cảm thấy người đàn ông này hết cách với cô, anh chột dạ rồi! Tất cả đều là vì Chu Y Nhược!

Nhan Mộc Tâm nắm lấy cơ hội này, nhìn vào mắt anh, nói từng câu từng chữ: “Thả tôi ra.”

“Cái gì?”

“Thả tôi ra, tôi sẽ biến mất cùng anh trai tôi, đời này hai ta sẽ không gặp lại nữa, người vợ cũ là tôi không còn nữa, vĩnh viễn sẽ không còn ai nghi ngờ thân phận của Chu Y Nhược nữa!” Cô càng nói càng chắc chắn.

“Nhan Mộc Tâm, cô định qua cầu rút ván sao? Lấy được tiền rồi đi hả? Cô thấy tôi dễ bắt nạt thế ư?” Anh cười lạnh một tiếng, người phụ nữ này muốn chơi đùa với anh, anh tình nguyện chơi cùng.

“Cố thiếu, anh yêu Chu Y Nhược, nếu cô ta biết anh và tôi có quan hệ, cô ta liệu có...”

Sức mạnh siết cổ cô lại mạnh thêm.