Đêm Giông Bão, Trong Lớp Học Chơi Trò Chơi Nhỏ

Chương 37: Ngoại truyện: Sáng sớm hằng ngày

- Haizz. Thế mà tiến vào ngay lúc này, còn chưa làm được gì.

Giang Thái Nhiên tiếc hận mà xốc chăn lên, nhặt quần áo từ mép giường lên mặc. Hựu Nhi còn ngơ ngác chưa hiểu gì đã bị ép uống sửa, hơi chút đem ánh mắt rời đến trên người Giang Thái Nhiên. Sau lưng tiểu Thái Nhiên có hình xăm, chỗ xương bả vai thật gợi cảm. Lại hướng bên trái ngó ngó:

- Phốc!

Sữa bò suýt chút nữa bị nàng phun ra, chất lỏng chưa kịp nuốt hết trực tiếp tiến vào thực quản, sặc tới cổ họng. Nàng ho khan muốn uống thứ gì để giảm bớt, Tống Loan ở sau người lo lắng mà vỗ vỗ lưng nàng:

- Hựu Nhi làm sao vậy, rất khó uống sao? Lần sau đổi loại khác vậy.

Tảm Hựu Nhi lắc đầu, lại khụ thật mạnh vài cái mới đỡ. Tên Kha Hoằng Danh kia, vì sao mặc áo trước a! Không mặc quần vào, còn giống như cố ý mà đem vật kia đối diện với nàng. Thấy nàng bị sặc liền lại gần một chút, sau đó cúi người xuống:

- Không sao chứ?

- Cậu… Khụ... Cậu qua kia mặc quần vào đã.

Nàng che mặt lại chỉ chỉ, muốn cho tên áo rách quần manh biếи ŧɦái này nhanh mặc quần áo vào. Kha Hoằng Danh đương nhiên không phải cố ý, hắn chỉ là muốn nhìn dáng vẻ Hựu Nhi uống sữa bò thôi. Nghe thấy nàng bụm mặt nói như vậy, Kha Hoằng Danh đoán được nguyên nhân Hựu Nhi đột nhiên sặc, nhưng hắn chẳng những không nghe lời đi qua chỗ khác, mà còn càng tiến đến gần hơn:

- Không thích sao? Đêm qua cậu chính là vô cùng thích nó, muốn rút ra cũng không rút được.

- Á... Cậu nhanh mặc quần áo vào đi a a a!

Nghe thấy hắn nói, Hựu Nhi đem ngón tay che khuất đôi mắt tách ra hai bên một ít, đập vào mi mắt lại là hình ảnh phóng đại du͙© vọиɠ của Kha Hoằng Danh. Nàng khϊếp sợ đến khẽ nhếch miệng thơm, trầm mặc vài giây, sau đó đem đầu vùi vào lòng Tống Loan, giọng nói đè nặng kêu hắn nhanh mặc quần áo vào.

- Đừng trêu nàng nữa, nàng mới vừa tỉnh lại, lại muốn cho nàng ngất xỉu đi sao? Ít nhất cũng phải ăn xong bữa sáng đã.

Cười khẽ sờ sờ đầu thiếu nữ trong l*иg ngực, hắn dịu dàng kéo tấm thảm bị nàng lôi kéo mà trượt xuống.Ngoài miệng giọng điệu trách cứ em trai, nhưng câu cuối cùng nghe thế nào cũng không thích hợp. Tảm Hựu Nhi đương nhiên phát hiện, nàng vội vàng ngẩng đầu lên mở to hai mắt nhìn phía Tống Loan, giống như là đang hỏi hắn là có ý gì. Nhưng hắn chỉ cười không nói, đem Hựu Nhi bế lên, miễn cưỡng coi như uống sạch sữa bò, đi vào phòng tắm.

Bị hắn mạnh mẽ ôm vào trong ngực rửa mặt, Hựu Nhi đột nhiên cảm thấy nàng giống như trẻ con không thể tự mình làm vậy, tự do thân thể đều bị Tống Loan hạn chế. Nhăn khuôn mặt nhỏ tự hỏi kế tiếp nên làm gì thì đã bị mặc váy ôm tới phòng bếp. Hàng Tễ Duẫn đang mặc chiếc tạp dề cực kỳ không hợp với khí chất của hắn, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc lá. Hắn xoay người thấy Hựu Nhi bị ôm vào liền lập tức đem thuốc dập tắt, trên tay tiếp tục chiên trứng.

- Cậu biết nấu cơm sao? Thật là lợi hại!

Có chút tò mò mà chạy chậm đến bên cạnh hắn, Tảm Hựu Nhi nhìn hắn kỹ thuật thành thạo tỏ vẻ ca ngợi.

- Lúc trước học qua.

Hắn đem đĩa từ trong ngăn tủ ra, đem trứng chiên xong đặt ở trong đĩa, ý bảo nàng bê ra ngoài. Ngoan ngoãn mà mang ra đặt trên bàn, Hựu Nhi ngồi chờ vài phút lại đi đến bên cạnh hắn, muốn xem hắn còn làm món gì nữa. Chỉ thấy hắn buông xuống chiếc đũa trong tay , sau đó quay đầu đi đem mặt tiến đến trước mắt nàng.

- Làm… Làm sao vậy?

Khuôn mặt tuấn tú của Hàng Tễ Duẫn đột nhiên phóng đại làm lỗ tai nàng đều đỏ lên. Nghĩ rằng mình quấy rầy đến hắn nấu cơm Hựu Nhi tính toán nói rời đi thì lại bị hắn nắm lấy bả vai kéo tới trước người:

- Ưʍ...

Đột nhiên bị hôn lấy, đôi mắt nàng trừng to giống chuông đồng, trên người Hàng Tễ Duẫn có chút mùi khói dầu nhàn nhạt, trong miệng vẫn là vị ngọt của chocolate cùng vị hơi đắng của thuốc. Thẳng đến khi đem nuốt hết nước bọt của Hựu Nhi, Hàng Tễ Duẫn mới cho nàng cơ hội thở dốc. Hắn đứng thẳng người tiếp tục đảo đũa, tiếng nói mang theo áp lực gợi cảm:

- Cách tớ xa một chút, bằng không tớ sẽ nhịn không được muốn hôn cậu.

- Xấu hổ.

Ngơ ngác ngồi trở lại trên ghế, vài giây sau Hựu Nhi mới phản ứng lại, có chút hối hận mà che mặt lại. Chính mình vì sao lại nói xấu hổ a? Thật cảm thấy thẹn! Hàng Tễ Duẫn khóe miệng gợi lên độ cung không rõ ràng, đem toàn bộ lực chú ý chuyển dời đến trên tay, để tránh bánh quẩy bị làm khét.

- Hựu nhi tâm động sao?

Đem toàn bộ một màn này thu vào mi mắt, Tống Loan dùng tay đỡ cằm, cười khẽ dò hỏi nàng.

- ...

Xác thật có tâm động nhưng nói không nên lời nên Tảm Hựu Nhi lựa chọn trầm mặc.

- Thẹn thùng cái gì đâu, chúng tớ đều là người của cậu rồi.

Hắn xê dịch ghế dựa cùng Hựu nhi kề sát một chỗ, bàn tay vòng qua eo nàng, sau đó khẽ hôn lên vành tai của Hựu Nhi, tiếng nói từ tính lại gợi cảm, còn mang theo vài phần trêu đùa. Phảng phất nghe thấy oanh một tiếng, gương mặt nàng đỏ bừng. Trời xanh làm chứng, tuy rằng nàng Tảm Hựu Nhi có trải qua vài lần yêu đương, nhưng đột nhiên bị mấy soái ca như vậy trêu tới trêu đi, nàng cũng hoàn toàn không thể chịu nổi!

Thế nhưng cũng thật kỳ quái, lúc trước cũng đều không bị hắn ngẫu nhiên cợt nhả mà mặt đỏ tim đập gì đó... Quả nhiên là bởi vì gần gũi quá sao! Nghĩ như vậy nàng tính toán đem Tống Loan đẩy ra, cách xa nàng 5 mét. Nhưng Hàng Tễ Duẫn đã đem đồ ăn bưng lên, còn thấp giọng nói có thể ăn cơm. Xuất phát từ tôn trọng đối với đồ ăn cùng đầu bếp, Hựu Nhi chỉ là hơi dịch sang bên cạnh một chút, lại bị Tống Loan lần thứ hai dán đến. Không còn gì để nói nàng đành phải mặc kệ vị Tống đại thiếu gia này đột nhiên dính người giống Giang Thái Nhiên ôm eo mình.

- Tiểu Hựu Hựu! Tớ muốn đút cơm cho cậu!

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Giang Thái Nhiên hướng nàng chạy như bay tới. Phía sau còn có Kha Hoằng Danh không vội đi theo phía sau. Mới vừa kéo ghế ngồi bên cạnh nàng đã bị Hàng Tễ Duẫn đuổi ra một bên, sau đó chính hắn lấy quá ghế dựa ngồi xuống:

- Thời điểm ăn cơm các cậu cách Hựu Nhi xa một chút.

- Vì! Cái! Gì!

Giang Thái Nhiên không phục đạp lên trên ghế rống kêu to.

- Sờ đũng quần ngươi liền biết vì cái gì.

Đồng tử hắn giống như nước lặng liếc mắt một cái nhìn lều trại dưới gạ thân Giang Thái Nhiên, sau đó xoay đầu nhẹ nắm cằm Hựu Nhi, dùng cái muỗng từ trong bát múc ra một muỗng cháo, thổi thổi mới đút đến miệng nàng.

Hựu Nhi theo phản xạ tiếp nhận thức ăn đặt bên môi, cho đến khi nuốt xuống dạ dày mới phản ứng lại mình đang bị người khác bón. Nàng vội vàng lấy thìa cùng bát trong tay Hàng Tễ Duẫn, sau đó thật không có tự tin mà nói:

- Tớ có thể tự ăn...

Hàng Tễ Duẫn cũng không có cướp về, chỉ là ánh mắt mềm một chút, sau đó thấp giọng trả lời một câu được, liền cầm lấy bát mình bắt đầu ăn cơm.

- Ăn nhiều chút.

Ăn nhiều mỹ thực bố nấu, vốn dĩ đối với đồ ăn Tảm Hựu Nhi cực kỳ bắt bẻ lại nuốt vào một ngụm cháo Hàng Tễ Duẫn nấu, không chút do dự nói lời khen ngợi.

- Tễ Duẫn tay nghề thật không tồi đó.

Ngồi ở bên cạnh Tống Loan cũng tán đồng gật gật đầu, kẹp lên một chiếc bánh quẩy bỏ vào trong miệng. Ngồi đối diện Hựu Nhi, vẻ mặt hai người vốn dĩ bày ra kiểu các cậu đang nói cái gì. Nhưng đến khi thức ăn vào trong miệng xong biểu tình lập tức thay đổi.

Giang Thái Nhiên vốn dĩ ngay thẳng không mang thù, vẻ mặt càng sùng bái mà nhìn hắn, kêu to muốn Hàng Tễ Duẫn dạy hắn nấu ăn, về sau liền có thể đi Tảm Cư làm đầu bếp cùng Tiểu Hựu Hựu ở bên nhau.

Hàng Tễ Duẫn không đáp lại hắn, nhưng khi nghe thấy nói có thể đi Tảm Cư làm đầu bếp, ánh mắt loé sáng một cái. Thế nhưng không nghĩ tới cách này, thất sách.Hàng gia lão đại lo lắng sốt ruột. Em trai nhà ta thế nhưng muốn từ bỏ kế thừa gia nghiệp, chạy tới làm đầu bếp? Ngươi nói này giống lời người nói sao!

Thời điểm dùng xong cơm, Hàng Tễ Duẫn hôn hôn lên mặt Hựu Nhi, tiếp theo giống như đột nhiên nhớ tới cái gì móc di động ra đi đến ban công gọi điện thoại. Ba người khác đều cầm bát để vào trong bồn rửa, lại không có một chút ý nghĩ rửa bát.

Rửa sạch tay lau qua miệng, Hựu Nhi ngồi ở trên sô pha duỗi người, biểu tình trên mặt thích ý lại hưởng thụ, không để ý ba bóng đen lại gần.

- Chờ đã! Các cậu đang làm gì thế! Không cần cởi quần áo tớ, tớ vừa mới thay xong!

- Hư, đây là ăn điểm tâm ngọt sau khi ăn xong.

- A ưʍ... Đừng đυ.ng nơi đó... Kha Hoằng Danh...

- Hựu Nhi.

- Hả? Từ từ vì sao muốn trói tay tớ lại!

- Liếʍ nó.

- ...