Ngày Mưa

Chương 21: Nụ hôn bảy giây.

"Rất tốt."

Cố Kỳ không thể nói gì khác, chỉ có thể thay đổi các góc độ khác nhau để chụp. Âm thanh tạch tạch không bao giờ dừng lại.

Lâm Niệm thực sự không hoàn toàn ngồi xuống.

Chiếc váy này dài đến đầu gối, vải trắng thông sáng, lúc thay quần áo, cô không chuẩn bị quần bảo hộ sáng màu nên không mặc quần bảo hộ.

Chỉ có chiếc qυầи ɭóŧ dưới váy, ngồi trên đùi người khác, thật kỳ quái.

Thế là Lâm Niệm giữ đùi ở trạng thái gắng sức, kéo căng cơ thể thành hình lõm.

Cánh lông vũ rất nặng, chụp ảnh lâu nên chân bên hơi run, không thể giữ được nữa.

Cố Kỳ không để ý, nhanh chóng đổi qua các mẫu, "Ok. Động tác tiếp theo là cắn hầu kết của cậu ấy."

"Cô không cần phải cắn thật, có cảm giác đấy là được rồi."

Lâm Niệm hít một hơi thật sâu, ngón tay trượt dọc theo bờ vai đến tận ngực, xòe năm ngón tay ra, đặt ở trên l*иg ngực rắn chắc, hơi khom người, đôi cánh thiên thần cực lớn tung bay sau lưng.

Khoảng cách càng ngày càng gần.

Giang Hoài nhìn chằm chằm hàng mi rũ xuống của cô.

Vạt váy chập chờn dưới ánh đèn, lộ ra một đoạn đùi trắng nõn, tần suất khẽ run tăng nhanh.

Không có điểm chịu lực, trở về nhất định sẽ đau nhức cơ bắp.

Giang Hoài nhấc mí mắt lên, nâng một tay, khớp xương ngón tay rõ ràng mở ra, gắt gao ôm lấy eo của cô, dùng sức ——

Đè cơ thể cô xuống.

Lâm Niệm rõ ràng bị đóng băng.

Giữa hai chân cách một lớp vải cực mỏng ngồi trên đùi Giang Hoài, cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể và cơ bắp của anh.

Hơn nữa, không biết có phải là do cố ý hay không, Lâm Niệm thậm chí có thể cảm giác rõ ràng cơ bắp của anh đang dần dần căng cứng.

Càng ngày càng cứng.

Cái gì đó thẳng tắp chống đỡ giữa hai chân.

Theo động tác trượt xuống của cô, chỗ tư mật cọ vào chân anh qua lớp qυầи ɭóŧ.

"..."

Có phải anh cố ý không?

Hô hấp Lâm Niệm càng ngày càng nặng nề, cảm giác toàn thân đều bị nhiệt độ của anh làm bỏng, dòng nước ấm truyền đến bụng dưới.

Hai giây sau, như để trút giận, cô há miệng cắn hầu kết của anh.

Cắn thật.

Giang Hoài có thể cảm giác được răng cô nghiến vào làn da mỏng, lông mi khẽ lướt qua một bên mặt, ngứa ngáy.

"Chính là như vậy, tốt lắm, giữ lấy." Cố Kỳ điều chỉnh tiêu điểm, phân phó nói.

Kỳ thật hai người cũng không còn để ý nhiều lời hắn nói nữa, toàn thân cao thấp đều căng thẳng. Tựa hồ trên thế giới chỉ còn lại hai người, ở trong một cái nhà kho nhỏ, không cam lòng nhận thua, phô diễn đủ loại tuyệt kỹ, xem ai sẽ là người đầu tiên lộ ra vẻ rụt rè.

Tiểu Lý ở một bên quan sát, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp hai tấm ảnh hậu trường.

Những ngón tay gầy guộc siết chặt lấy lưng cô gái, cổ ngửa ra sau, hầu kết bị cô gái ngậm trong miệng, hàm răng trắng và chiếc lưỡi hồng nhuận lộ ra khi cô cử động.

Chỉ riêng hai chi tiết này thôi cũng đủ khiến người khác phải đỏ mặt.

Quá muốn.

Dường như có một bầu không khí mơ hồ trong không khí.

Ai là người chủ đạo, ai đầu hàng cho ai.

Sóng ngầm cuồn cuộn.

Dây leo trên cánh tay Lâm Niệm giống như mọc ra từ cơ thể của Giang Hoài, từ đầu ngón tay lan rộng đến xương quai xanh.

Thợ chụp ảnh không hướng dẫn, nhưng cô vô sự tự thông, ngậm lấy hầu kết của Giang Hoài mà ngậm mυ'ŧ. Đầu lưỡi thay răng, liếʍ lên vòng cung nhô cao.

Ấm áp, ẩm ướt.

Ngứa.

Hô hấp Giang Hoài nặng hai hơn hai phần, tròng mắt nhìn cô gái đang giương mắt ở một bên cổ mình, lộ vẻ nhìn anh.

Đuôi mắt câu lên.

Những ngón tay mơn trớn nhẹ trên ngực anh.

Kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Câu dẫn.

Chính con người sa ngã này đã mời anh trầm luân.

Mặt Giang Hoài không biểu cảm, vẫn lãnh đạm như vậy, không giống mỹ nhân trong vòng tay, nhưng hai chân ẩn dưới vạt váy bắt đầu khẽ nhúc nhích.

Bắp đùi căng cứng, hơi nâng lên, một chút lại một chút, áp sát vào giữa hai chân kiều nộn của cô gái.

"......Ưʍ."

Lâm Niệm khẽ khịt mũi nhẹ, cơ thể hơi co rút lại, dưới sự nghi ngờ của Cố Kỳ, cô đành hạ thấp giọng.

Giữa hai chân cô đang bị trêu đùa ác ý, nhưng kẻ chủ mưu vẫn buông thõng mắt như không có chuyện gì xảy ra, giả bộ như bộ dáng của Liễu Hạ Huệ.

Lâm Niệm mỉm cười muốn tiến lên, ngón tay từ ngực vuốt ve lên trên, ngón trỏ tùy ý nâng cằm Giang Hoài lên.

Cô đến rất gần, hơi cúi đầu, môi gần như chạm vào môi dưới của anh, Giang Hoài lười biếng nhếch mi nhìn cô.

Bốn mắt hướng vào nhau.

Lốp bốp, tia lửa bay khắp nơi.

Trước đây Lâm Niệm đã đọc một lý thuyết, nói hai người nhìn nhau trong bảy giây sẽ hôn nhau, khi đó cô không có kinh nghiệm nên từ chối cho ý kiến, bây giờ cô có thể dễ dàng phản bác lại.

Bởi vì từ lúc ánh mắt hai người chạm nhau đến lúc Giang Hoài ấn gáy hôn cô không quá ba giây.