Ngày Mưa

Chương 4: Tôi ngại bẩn!

"..."

Nghe vậy, Lâm Niệm lại liếc nhìn hông eo của anh. Phần nhô lên có thể thấy rõ ràng, còn có thể nhìn thấy hình dáng một cách mơ hồ.

Cô bình tĩnh dời ánh mắt, cũng không quan tâm, nhấc chân giẫm lên chiếc tủ nhỏ bước ra ngoài.

"Có bệnh."

Thanh âm gió mát vang lên trong không trung.

Giang Hoài bị mắng cũng không khó chịu, anh thờ ơ xùy một cái, cúi đầu mặc áo thun đen vào. Cơ lưng nảy nở, vạt áo trượt xuống, che đi phần bụng dưới có khe rãnh rõ ràng.

Khoảnh khắc cổ áo trượt xuống trong nháy mắt, anh hạ mắt xuống, nhìn thấy bắp chân cô đi tất trắng lướt qua trước mặt anh.

Mảnh, trắng và dài.

Vạt váy khẽ tung bay, che đậy ánh xuân bên trong.

Giang Hoài híp híp mắt, hầu kết nhấp nhô, theo bản năng muốn sờ lấy thuốc lá, nhưng tay lại trống không.

Trong phòng khách treo một chiếc đồng hồ cũ kỹ, chạy chậm gần nửa tiếng, kim đồng hồ có vẻ cũ kỹ, run rẩy chỉ bảy giờ mười.

Chậm thêm chút nữa dì sẽ tan việc.

Lâm Niệm không có thời gian để thu dọn, vì vậy cô lao vào phòng vệ sinh rửa mặt, ném đồ bẩn trong tay vào sọt giặt quần áo, cầm lấy chìa khóa, xỏ đôi giày vải màu trắng đi ra ngoài.

Giang Hoài nghe thấy cô ném lại một câu: “Chìa khóa của anh ở trong ngăn kéo bàn trà, tự mình lấy đi.”

Ngữ khí thanh cạn, chìm trong không khí ẩm ướt của Nam Bình thổi vào từ khe cửa đang mở.

Chiếc váy trắng loé lên rồi biến mất nơi góc cầu thang tối om.

*

Kỳ thật, ngày hôm qua không phải là ngày để trả tiền thuê nhà, thậm chí ngày hôm nay cũng không phải.

Còn hai ba ngày nữa mới hết tháng, chưa kể họ đã thống nhất chính là vào ngày đầu tiên của mỗi tháng.

Sở dĩ Vương Lệ Phương vội vã như vậy, đơn giản là vì sợ cô không có tiền để trả tiền thuê nhà tháng nên cô mới thu dọn đồ đạc vội vàng rời đi, chừa lại một tháng hoàn chỉnh để đón tiếp khách mới.

Tuy Nam Bình cực kỳ nhỏ, người ngoài cũng ít, nhưng có khách mới hay không cũng không nhất định.

Đứng trước trạm xe buýt, Lâm Niệm sờ túi, cảm thấy lo lắng của Vương Lệ Phương không phải là không có lý.

Bởi vì cô thực sự không có tiền.

Ngày hôm qua mười tệ cuối cùng dùng để mua một bao thuốc lá, giãy giụa hồi lâu không hút liền ném vào sâu trong tủ đầu giường.

Hẳn là để chú chó hoang đem tiền trả tiền thuê nhà trước. Trông anh rất có tiền.

Lâm Niệm thậm chí không thể móc ra một đồng xu kim loại, vì vậy cô đành phải đi dọc theo ven đường. Đôi giày Canvas màu trắng bước trên những bậc thềm ướt đẫm mưa phùn, cô miên man suy nghĩ vẩn vơ.

Cũng may, nhà dì nhỏ không xa lắm, cách hai trạm dừng. Khi Lâm Niệm đến cửa, vẫn còn một lúc nữa mới đến chín giờ.

Móc ra chìa khóa mở cửa, trong phòng là một mớ hỗn độn.

Mùi khói quyện với mùi rượu, mùi khó ngửi phả vào mặt. Bên trong phòng ngủ chính truyền đến tiếng gõ bàn phím lách cách, còn có tiếng la hét và chửi bới khi chơi game.

"Chết tiệt, cái loại cọ màu gì, không biết chơi thì về nhà lau mông cho cha mày đi, đừng mang tai hoạ đến cho ông bà tao. Phi!" Người đàn ông lớn tiếng nhổ nước miếng.

Lâm Niệm tập mãi cũng thành quen, đi vòng qua đống rác rưởi trên sàn như thường lệ, đi đến căn phòng trong cùng.

Nói là phòng nhưng thực chất là một cái ban công nhỏ. Cửa sổ đóng kín vừa hẹp vừa dài, toàn bộ diện tích không quá tám mét vuông, có một cái bàn nhỏ, một cái tủ thấp, một cái giường đơn.

Bây giờ chiếc giường chất đầy tạp vật, toàn là quần áo bẩn của đàn ông.

Hẳn là bị Hồ Ngọc Sơn coi như một phòng chứa đồ.

Lâm Niệm cau mày, kìm nén ý muốn ném tất cả quần áo ra ngoài, ngồi xổm xuống và mở chiếc tủ thấp ra.

Cô để khoản tiền tiết kiệm cuối cùng của mình ở đây và không lấy đi. Ban đầu vốn định lúc chuyển đi sẽ vụиɠ ŧяộʍ kín đáo đưa cho dì, nhưng cô nói gì thì dì cũng không chịu nhận.

Lúc đó không nghĩ tới, sau này sẽ phải dùng số tiền này cho trường hợp khẩn cấp để không phải ngủ ngoài đường.

Lâm Niệm tự giễu giật giật khóe miệng.

Chiếc tủ thấp chứa đầy đồ của cô, dì đã khóa nó bằng một chiếc khóa thanh đồng, nhờ vậy mới may mắn thoát khỏi ma trảo của Hồ Ngọc Sơn.

Lâm Niệm đang lục lọi, nhưng cô không chú ý tới âm thanh của trò chơi phòng bên cạnh đã dừng lại, nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước tí tách tí tách.

Hồ Ngọc Sơn cắn điếu thuốc từ trong nhà vệ sinh ra, một bên ngáp, một bên kéo khóa quần, trong một khoảnh khắc mờ ảo, hắn thoáng thấy một người đang ngồi xổm trong căn phòng nhỏ đã lâu không sử dụng.

“Nha, đây không phải em họ của anh sao?” Hắn dựa vào khung cửa bên cạnh, ra vẻ hiếm lạ, mang theo vẻ mơ hồ kỳ lạ, “Sao hôm nay lại đại giá quang lâm?”

Lâm Niệm thầm nghĩ xúi quẩy, không thèm liếc nhìn hắn một cái, "Bớt nói nhiều lời."

"Vẫn còn hung dữ như vậy." Hồ Ngọc Sơn vươn cổ nhìn nhất cử nhất động của cô, cười ác ý, "Hết tiền rồi à? Không có tiền thì về đây mà sống đi, thuê phòng ở bên ngoài thật lãng phí a."

"Anh trai cũng không phải không cho em ở, đúng không?"

Lâm Niệm không trả lời, đặt phong bì đặt lên đùi, một lần nữa khóa tủ thấp lại.

“Tránh ra.” Cô đứng dậy đứng ở cửa, lạnh lùng nói ngắn gọn.

Hồ Ngọc Sơn không chịu để cô đi, vươn tay nằm ngang trên cửa, chặn đường đi của cô, như thể hắn không hề làm vậy.

"Anh nghe nói a, ông chủ trước của em không có trả lương cho em liền chạy trốn. Bà già Vương Lệ Phương đó đã nói ở khắp nơi rằng em nghèo đến mức không trả được tiền điện nước."

"Bây giờ là kỳ nghỉ, em còn có thể miễn cưỡng thoáng qua một cái, đợi đến khi tháng Chín khai giảng, sẽ cần phải có rất nhiều tiền học phí cùng chi phí sinh hoạt. Đến lúc đó em phải làm sao bây giờ?"

Nói cũng có lý.

Nhưng người đang nói chuyện là một thằng ngốc.

Lâm Niệm nhướng mi nhìn hắn, bình tĩnh hỏi: "Cho nên?"

Hồ Ngọc Sơn bị cô nhìn chằm chằm một cách bình tĩnh như vậy, ngọn lửa âm ỉ cả đêm lại bùng lên, ánh mắt của hắn quét tới quét lui trước ngực cô, nhếch miệng cười da^ʍ nói:

"Cho nên em cứ đi theo anh trai thôi. Em có thể tiếp tục ở trong phòng của mình, thậm chí muốn ở phòng của anh cũng có thể! Hai chúng ta mỗi lúc trời tối đóng cửa phòng làm việc, ai cũng không biết."

Lâm Niệm cúi người, khéo léo chui qua cánh tay hắn, mặt không thay đổi đi ra ngoài.

Hồ Ngọc Sơn "ai" một tiếng, đuổi theo tiếp tục thuyết phục: "Làm như vậy, em có tiền, có phòng ở, ăn ngon uống say, mẹ anh mỗi ngày sẽ nấu cơm cho em, thật tốt biết bao a. Cớ sao lại không làm điều đó?"

Lâm Niệm đã đi tới cửa, nắm lấy tay nắm cửa chống trộm, quay đầu nhìn hắn.

Cặp mắt đào hoa lãnh đạm, nhìn về phía hắn không khác gì đang nhìn rác rưởi trên mặt đất.

"Tôi ngại bẩn."