Chờ sau khi nhận ra cây gậy thịt lại đột ngột đâm vào trong, chống lên miệng tử ©υиɠ rồi rót luồng nướ© ŧıểυ sau cùng vào, anh sững sờ không kịp phản ứng, qua rất lâu mới hơi ấm ức, đáng thương khóc lóc: "Sao cậu có thể... Tiểu vào trong... Tử ©υиɠ thật sự muốn bể luôn rồi... Hu hu..."
"Ưʍ... Xin lỗi anh trai, không cẩn thận nên quên mất, lần sau nhất định sẽ nhớ kỹ." Ninh Bạc Đình không hề thành tâm nói lời xin lỗi, hắn bóp chặt mông thịt của Ôn Cảnh nâng lên càng cao, khiến Ôn Cảnh chổng cao mông, giống như một bồn tiểu bị chọc thủng, không khép lại được.
Thật sự là quá trọn vẹn, mép thịt lật ra ngoài, nướ© ŧıểυ nóng bỏng cũng tràn ra, tiếng nước róc rách vang lên, chứa cũng chứa không nổi nữa.
Tử ©υиɠ mẫn cảm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên liên tục co rút, thế là miệng huyệt lại phun nướ© ŧıểυ, Ôn Cảnh cắn môi, từ trong tử ©υиɠ truyền tới kɧoáı ©ảʍ tê dại khiến anh xấu hổ không thôi, từ từ nhắm chặt hai mắt.
Đến cuối cùng, Ôn Cảnh bị Ninh Bạc Đình đẩy hai chân ra, bên trong huyệt da^ʍ tràn ngập tϊиɧ ɖϊ©h͙, nướ© ŧıểυ của người đàn ông, anh bị buộc phải chấp nhận mình giống như cɧó ©áϊ biếи ŧɦái, thích bị đàn ông tiểu vào tử ©υиɠ.
"Hu hu... Là tôi quyến rũ ông xã trước... Là cɧó ©áϊ vừa da^ʍ và cái vυ' lẳиɠ ɭơ phát tình trước... Hu... Cɧó ©áϊ da^ʍ thích bị cưỡиɠ ɠiαи... Bị nướ© ŧıểυ tiểu vào thật thoải mái... Tử ©υиɠ cũng thế... Muốn bị ông xã tiểu vào... Là bồn tiểu cho Ninh Bạc Đình... Cảm ơn dươиɠ ѵậŧ lớn của ông xã đã gãi hết ngứa cho cɧó ©áϊ... Cɧó ©áϊ da^ʍ và cái vυ' đều là của Ninh Bạc Đình... Vật sở hữu của cậu..."
Sau khi trở lại trường học, Ôn Cảnh hoàn toàn không biết phải đối mặt với Ninh Bạc Đình như thế nào.
Người kia muốn làm chuyện gì với anh đều dễ như trở bàn tay, dù cho không có những video uy hϊếp kia, chỉ cần thấy gương mặt đó, Ôn Cảnh lập tức không có cách nào nói ra lời từ chối hắn, giống như giống cái dâʍ đãиɠ không còn chút tôn nghiêm, chút giới hạn cuối cùng nào.
Cũng khó trách Ninh Bạc Đình lại khinh miệt anh, tùy ý đùa bỡn anh...
Ôn Cảnh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc của Ninh Bạc Đình, hay nói đúng hơn là của nữ thần.
Vốn là mối tình đầu không hề tồn tại, hoàn toàn kết thúc mới là chính xác.
Chỉ ngày hôm sau khi đi học, Ôn Cảnh vẫn còn say ngủ, chạy vội đến phòng học, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, vừa ký tên xong đã nằm sấp xuống ngủ bù.
Người ngồi cùng bàn với anh, vỗ vai anh: "Anh Ôn à, có chị gái đẹp tới tìm anh kìa, đang chờ bên ngoài hành lang thật lâu."
"Mẹ nó, đừng nói đùa lung tung." Tối hôm qua Ôn Cảnh không ngủ cả đêm, quá đỗi buồn ngủ, đầu óc cũng mơ hồ, mắt vẫn không thèm mở mà ngủ tiếp.
"Mẹ nó... Thật đấy, gái đẹp đang đứng bên ngoài sắp một tiếng rồi..."
Ôn Cảnh ngủ cả buổi sáng, mãi cho tới tiết thứ ba mới tỉnh lại.
Người ngồi cùng bàn dùng ánh mắt khâm phục mà nhìn Ôn Cảnh: "Anh Ôn à, không hổ là cậu ha, cái này cũng thật sự có thể ngủ lâu tới vậy."
"Tối hôm qua ngủ không ngon, buồn ngủ quá chừng."
Người ngồi cùng bàn chỉ ra người đứng bên ngoài cửa sổ: "Thấy không, từ buổi sáng cho đến hiện tại, cô gái đẹp kia vẫn đứng đó sắp ba tiếng rồi, bảo người ta tìm chỗ ngồi xuống nhưng cô ấy không chịu, còn không cho người khác đánh thức cậu nữa."
Ôn Cảnh mờ mịt nhìn ra ngoài, sau nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ không tì vết của Ninh Bạc Đình, giật hết cả mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trên gương mặt kia còn dán băng cá nhân, làn da trắng nõn trơn bóng, sắc môi hồng nhuận lấp lánh, lông mi thon dài, ánh mắt hơi tan rã, nhưng vẫn đứng thẳng tắp ở đó, lộ ra đôi chân vừa mảnh vừa dài.
Sao hắn lại đứng bên ngoài?