“Chẳng phải em tự để “chó” cắn sao? Giờ còn trách nó.”
Thiên Hân như chột dạ vì câu phản bác từ hắn. Nãy cô còn thấy Hàn Thiên đang say trong giấc nồng mà, giờ đã hiện hồn ra đây rồi. Phải nói một cách khác là không có thấy gối ôm nên hắn phải tự động mò dậy thôi!
Chẳng biết xử lý sao với tình huống này đây nhỉ? Một bên là cháu nhỏ, một bên là bạn trai, lại còn Ngoại và mẹ cứ giả vờ giả vịt cố ngồi bình tĩnh nhưng không nén nổi sự vui sướиɠ trong mình.
Thấy cô không trả lời, cứ đơ người ra suy nghĩ cách chuồn tốt nhất, Hàn Thiên lại giở trò kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Hắn từ từ vuốt từ phần mông rồi luồn vào trong phần lưng mềm mại, nhỏ nhắn của cô mà sờ soạn.
Chết tiệt, ở đây còn nhiều người mà. Hắn lại dám làm trò đó ở đây, khuôn mặt từ khó xử chuyển sang lo lắng, và ngại ngùng. Cô có thể kiềm chế được lời nói và hành động, nhưng khuôn mặt và cơ thể thì không. Mặt cô cứ mỗi lúc hắn chạm vào, hay ở gần hắn là cứ đỏ ửng cả lên, nó như một trái cà chua mọng nước vậy...
Cũng chính vì thế mà qua hắn ăn tát mấy lần vì dám cắn má của cô, cũng đau nhưng bởi là cô nên hắn chấp nhận.
“Dì... dì với chú Thiên vào trong trước nha. Mọi người cứ ăn sáng trước đi.”
Nhìn mấy bát cháo đặt ngay ngắn trên bàn cô đã biết mẹ thức dậy từ sớm nấu cho mình, cũng vì đợi cô tỉnh giấc mà giờ này họ cũng chưa ăn.Hỏi sao không thương được chứ?
Vì Thiên Hân đi trước nên chưa kịp vào phòng ngủ tiếp hắn đã bị cô chặn lại
“Đi đánh răng, rửa mặt đi. Anh còn định ngủ đến bao giờ nữa?”
Cô tỏ vẻ khó chịu bởi tính lười biếng của hắn, vì quê mát mẻ lại dễ chịu nên kiểu gì Hàn Thiên cũng làm một hơi tới trưa luôn cho coi.
Tưởng hắn sẽ làm nũng mà đòi đi ngủ tiếp ai ngờ tên đó còn nói một câu còn vô liêm sỉ hơn hành động lúc nãy.
“Phục vụ em anh mệt, cũng do em chứ đâu phải anh!?”
Do do cái con khỉ khô, lần đầu mà như muốn xé nát cô ra vậy. Biết là hắn cố gắng nhẹ nhàng rồi, mà dù sao cũng phải trách mắng một chút. Nhỡ hắn thừa cô hội lại đem du͙© vọиɠ nên cao.
Thiên Hân nhướng người lên một chút để bằng hắn rồi gõ một cái thật đau vào trán để hắn thôi mơ mộng và vô liêm sỉ đi. Chứ để vầy có khi lâu ngày thành thói quen.
“Mà nè... em có nghĩ một lần này dính luôn không? Qua chúng ta lên có mỗi mấy...”
Chưa kịp nói hết câu cô đã nhanh chóng bịt cái miệng của hắn lại. Nói gì mà to vậy chứ, nhỡ ai hay bé An nghe được lại không hay. Quê cô hồi trước hay có nhiều tục lệ lắm và hiện tại cũng còn một số.
Họ kị đôi trai gái ăn cơm trước kẻng, những người đó sẽ bị đuổi ra khỏi làng nếu bị phát hiện. Thiên Hân không biết còn tục lệ đó không nhưng dù sao cẩn trọng vẫn hơn.
“Anh im đi. Mấy cái con khỉ khô!”
Lại còn bảo chỉ mấy lần, đúng tên dối trá. Ừ thì nhẹ mà...
Hàn Thiên vẫn ôm cái trán vừa bị cốc suy nghĩ một hồi rồi cười hì hì phát ghét nói:
“Nào có, anh nào dám nên tới chục lần.
Đúng như tát thẳng cái bản mặt của Hàn Thiên, có khi hắn còn đếm lượt trong sự thoả mãn nữa kìa. Nhìn cái sự tự mãn cùng điệu cười mang bao sự đáng ghét thật khiến cô bực mình.
Thiên Hân không thèm chặn cửa mặc xác cho Hàn Thiên vẫn cố gắng làm ườn ra đó. Cô còn phải chuẩn bị để có gì còn dậy phụ mẹ với ngoại làm công việc nhà nữa.
Trước khi thời học sinh cô cũng hay ngủ nướng vậy này, gia đình cũng chiều nên chẳng ai bắt làm để sửa thói quen. Dần dần công việc bề bộn, cô đành phải dậy sớm.
Mà cũng bởi được sự bao bọc kỹ của gia đình, khi lên cấp 3 cô mới bắt đầu thấy nhiều nỗi đau. Cô thường tưởng ai cũng thích và yêu quý mình, nhưng cô thường bị bạn bè xa lánh bởi không có cha.
Nó lạ thế đấy! Nhưng cái gì cũng thành thói quen. Nghe nhiều cũng thành loãng, nó như chẳng thể khiến cô nhói thêm lần nào nữa, chỉ mong gia đình cô được bình an thôi.
Sau hơn 2 tuần nghỉ dưỡng tại quê thì hắn phải lên thành phố gấp giải quyết công việc. Dù rất muốn ở bên Thiên Hân, mà bởi sợ cô sẽ gặp những chuyện không hay, nên hắn gửi lại nhà ngoại.
Những ngày vừa qua thật tuyệt, hắn được gặp một số cô bác của cô, ăn những món dân dã, đi thả diều và cả đùa với mấy đứa trẻ con trong xóm. Nhiều khi nhìn xa chẳng khác gì học sinh lớp 10,11, nhìn rất trẻ trung và sảng khoái.
Bản thân Hàn Thiên cũng buồn khi rời khỏi đây, biết là sẽ quay lại nhưng sao cứ lưu luyến và bồn chồn như đang lo lắng việc gì đó. Thấy hắn cứ thất thần ngồi xếp quần áo cô mới ôm nhẹ từ phía sau, và lời căn dặn mang chút trêu đùa:
“Lên đó cấm được nhìn gái lung tung đó nha.”
“Dạ! Anh nhớ rồi.”
Tuy khuôn mặt có chút thoải mái hơn nhưng sự phiền muộn vẫn chưa lúc nào ngơi. Hắn chắc lo cho cô rồi, nhưng ở đây là quê cô. Có gia đình, cô vẫn tốt.
(...)
Dù hắn đã lên thành phố gần 1 tháng rồi, do bận quá nên cũng ít gọi về. May chỉ có lúc ăn cơm trưa hay tối hắn gọi điện kể cô nghe về chuyện ở công ty, mà dạo này ngày càng hiếm hơn nữa. Có khi 20-30 phút lại có việc.
Nghĩ cũng tội, về có mấy tuần mà phải xử lý hàng đống việc. Tuy là một minh tinh nhưng hắn cũng góp chút sức vào công ty cha mình.
Sáng nay, cô dậy muộn không coi được chương trình của hắn tham gia. Dù tiếc nhưng cũng chẳng làm gì được.
Bởi ở đây không có mạng nên chiều tối cô mới chuồn đi lên quán game đầu hẻm xem lại. Mấy lần trước cũng vậy, cô đều lén đi và lúc nào cũng bị phát hiện rồi ăn mắng một trận te tua. Y như bị mẹ ganh lúc đang chơi game vậy.
Cô mở từ từ chương trình lên, vừa mới load xong nó hiện lên một dòng khiến tim cô như vỡ vụn
“Minh tinh Hàn Thiên, công bố sắp đính hôn với tiểu thư họ Trần”
Hàn Thiên, anh không nghe lời vợ rồi!