Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 37

“Chỉ mới bốn năm không gặp mà không ngờ tài ăn nói của cô Nhã Quỳnh lại lanh lợi như vậy, nói đến mức khiến ông cụ tôi đây sững sờ, chắc là do thói quen nhỉ”

Ông cụ Chánh thở dài, trong lòng tràn đầy tinh toán.

Nếu như có thể dùng tiền bạc để giải quyết thì ông ta cũng không muốn làm phức tạp vấn đề lên, chỉ là cứ vậy mà bắt ông ta cam tâm tình nguyện giao tiền ra thì chẳng phải là khiến người ta chê cười sao.

Nghĩ lại thì, ông ta có thể khiến nhà họ Giang phát triển huy hoàng, nhưng đến già lại bị một con chim non mổ vào mắt, còn bị bắt chẹt đến mức này nữa chứ.

Suy nghĩ trong lòng ông ta chuyển biến liên hồi, nhưng trên mặt lại tỏ ra bình tĩnh: “Nhớ lại đứa bé ngây thơ ngày đó, giờ lại biến thành dáng vẻ của một con buôn. Cô như thế này thì trăm năm tạ thế, tôi còn mặt mũi nào mà gặp bố cô nữa chứ. Chẳng lẽ lại nói với ông ấy rằng Anh Tuấn che chở cho cô Nhã Quỳnh như vậy, nhưng con bé lại đắm chìm thành dáng vẻ thế này. Lần trước tôi còn nghe nói tên nhóc nhà họ Lê kia vì cô mà gây sự với Anh Tuấn một trận, Nhã Quỳnh, cô đúng là… haiz…

Những lời động lòng người vừa thốt ra khiến Nhan Nhã Quỳnh bật cười ra tiếng. Rốt cuộc chuyện năm đó như thế nào cô cũng không muốn truy cứu nữa, vì nghe cứ như một trò đùa vậy.

Nhan Nhã Quỳnh bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cô lấy điện thoại ra nhìn giờ, sau đó ôm cánh tay thay đổi tư thế, tựa lưng vào ghế ngồi: “Ông cũng không cần nói đông nói tây về bố tôi làm gì, tiền đưa đủ thì tháng sau tôi sẽ ra nước ngoài ngay, cam đoan không làm ảnh hưởng đến lễ kết hôn của cháu ông và Trần Nhật Linh”

Lời nào lời nấy đều nói chỉ cần tiền, Nhan Nhã Quỳnh nhìn lan can chạm khắc thông qua cửa sổ nhỏ, hình như trời bên ngoài đã dần tối lại, lúc ra cửa cô quên nhắn lại với Lê Quốc Nam. Vốn tưởng rằng có thể giải quyết nhanh gọn, không ngờ lại kéo dài tới bây giờ, nếu không trở về thì đoán chừng đến lúc đó lại tránh không được cái số nằm bẹp dí trên giường cho mà xem.

Ông cụ Chánh không nói mà chỉ đông nói tây về bố tôi làm gì, tiền đưa đủ thì tháng sau tôi sẽ ra nước ngoài ngay, cam đoan không làm ảnh hưởng đến lễ kết hôn của cháu ông và Trần Nhật Linh”

Lời nào lời nấy đều nói chỉ cần tiền, Nhan Nhã Quỳnh nhìn lan can chạm khắc thông qua cửa sổ nhỏ, hình như trời bên ngoài đã dần tối lại, lúc ra cửa cô quên nhắn lại với Lê Quốc Nam.

Vốn tưởng rằng có thể giải quyết nhanh gọn, không ngờ lại kéo dài tới bây giờ, nếu không trở về thì đoán chừng đến lúc đó lại tránh không được cái số nằm bẹp dí trên giường cho mà xem.

Ông cụ Chánh không nói mà chỉ lạnh lùng nhìn Nhan Nhã Quỳnh, hai người giảng co chốc lát rồi ông ta thấp giọng nói, xen lẫn sự không vui: “Bảy mươi tỷ, ba ngày sau cô phải rời khỏi đây, đồng thời tôi còn muốn nhận được báo cáo phá thai, tiền cọc giao trước một nửa, ba ngày sau một tay giao tiên một tay giao báo cáo.”

Bên trong căn phòng tràn ngập hương thơm của cà phê, lần đầu tiên Nhan Nhã Quỳnh thấy hương vị này dễ ngửi như vậy. Cô đưa tay vén mái tóc dài trên bờ vai, rồi sau đó nâng cằm lên, niềm vui tràn ngập trên mặt: “Nếu chẳng may đứa bé không còn nữa mà ông lại đổi ý thì làm sao bây giờ, ông cũng nên chừa cho tôi một ít chứng cứ, dù sao tôi cũng chỉ có cái bụng này mà thôi”

Nhan Nhã Quỳnh khẽ nhếch môi, cô vẫn cười như trước nhưng sắc mặt dần lạnh xuống.

Cách một cái bàn, ông cụ Chánh ngồi yên tĩnh ở đó, ông ta nhấp một ngụm cà phê, đầu ngón tay vuốt ve ly gốm sứ, lặng yên thu hết biểu cảm trên mặt của Nhan Nhã Quỳnh vào mắt.

Không cam lòng bị một con nhóc đè đầu cưỡi cổ, ông ta nâng mặt lên, không cảm xúc nhìn cô, sau đó mới mở miệng nói: “Cô Nhã Quỳnh vẫn không nể mặt như vậy, dù sao bây giờ nhà họ Giang đang cầu xin cô, một đứa bé còn không biết có thể bình an sinh hạ hay không thì ba mươi lăm tỷ cũng không lỗ”

Ông cụ Chánh cúi đầu nhìn ly cà phê đã vơi của mình, trào phúng nói: “Tôi ở thành phố này đã nhiều năm như vậy, tốt xấu gì thì danh dự vẫn còn đó, đã nói cho cô thì tuyệt đối sẽ không thiếu một đồng. Nếu cô Nhã Quỳnh lo lắng thì lão đây có thể ghi phiếu nợ cho Aw co.

Nói đến đây, Nhan Nhã Quỳnh cũng không hùng hổ dọa người nữa, cô mỉm cười đồng ý điều kiện này.