Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 27

“Đừng gọi tôi, vì một đứa con gái ngay mình họ gì cũng không biết, Hàn Trung, đưa đứa cháu bất hiếu này về, nhốt lại, không được tôi đồng ý thì không cho ai vào gặp, cũng không cho nó đi ra!”

Ông cụ Chánh đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Giang Anh Tuấn, gân cổ lên đỏ cả mặt, quát.

“Ông nội, trở về với ông cũng không sao cả, ông cũng không thể động vào Nhan Nhã Quỳnh, càng không thể đi tìm cô ấy một mình. Nếu không… cháu cũng không biết cháu sẽ làm ra chuyện gì.”

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn đầy lạnh lùng, khiến ông cụ Chánh không đứng vững, lùi về phía sau một bước.

Thậm chí ngay cả Trần Nhật Linh cũng đứng hình ngay tại chỗ, khϊếp sợ nhìn Giang Anh Tuấn, hồi lâu sau cũng không định thần được.

“Hàn Trung, Hàn Trung! Ngăn Giang Anh Tuấn lại cho tôi ngay lập tức. Trong ba ngày chỉ có thể uống nước không thể để nó rời khỏi nhà nửa bước.”

Có lẽ sự tức giận thực sự đã biến thành hận thù rồi. Ông cụ Chánh thở hổn hển một hồi lâu mới chậm rãi thở ra một hơi, cũng không quan tâm tới Nhan Nhã Quỳnh còn hay không còn ở trong biệt thự, lạnh lùng cùng Trần Nhật Linh áp giải Giang Anh Tuấn vội vã đến nhà cũ của nhà họ Giang.

Ánh mắt của Giang Anh Tuấn trầm xuống, anh cũng không phản kháng, sau đó bị Hàn Trung thành thực mời lên xe, nửa câu cũng không nói.

Biệt thự náo nhiệt nhất thời trở nên lạnh lẽo.

Lúc này Nhan Nhã Quỳnh đang trên con đường nhỏ lầy lội và co cẳng chạy loạn xạ.

Vốn dĩ cô cho rằng bỏ đi là chuyện khá vô vọng nhưng không ngờ sáng sớm ông cụ Chánh lại đến đây. Lúc ở trên ban công cô nghe rất rõ vốn dĩ còn tưởng rằng lần này sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng vừa quay đầu lại thì cô bị quản gia của Giang Anh Tuấn đuổi ra bằng cửa sau.

Chạy thêm một quãng đường nữa Nhan Nhã Quỳnh quay đầu lại nhìn thì đã nhìn không rõ dáng vẻ của ngôi biệt thự nữa, trong lòng mới nhẹ nhõm, dựa vào bên cạnh của cái cây nhỏ rồi chầm chậm thở hổn hển.

Sáng sớm đầu thu nhiệt độ còn hơi thấp, nhưng lúc này trên người cô đã chảy đầy mồ hôi và nhớp nháp rất khó chịu.

Nhan Nhã Quỳnh thở hổn hển cảm thấy l*иg ngực hơi khó chiu, nhưng cho rằng đó là nguyên nhân của việc chạy bộ nên cũng không quan tâm ~ nữa.

Vừa đi bộ vừa rút điện thoại di động ra rồi gọi điện thoại cho Lê Quốc Nam.

Thời gian đợi rất lâu, tiếng tút tút tút trong điện thoại vang lên một hồi lâu mới được nhấc máy.

“Anh Nam, anh của em thế nào rồi?”

“Việc kiểm tra chỉ tiết vừa mới hoàn thành, việc cụ thể anh đã giao cho một người thầy xử lý rồi. Anh ấy là một chuyên gia giàu kinh nghiệm, người hồi phục lần trước cũng là được anh ấy chữa trị, Nhã Quỳnh, em yên tâm nhé.”

Nhan Nhã Quỳnh có chút hưng phấn: “Em đã thoát thân rồi bây giờ chuẩn bị đặt vé máy bay đến đó đây.

Anh Nam, hiện giờ các anh đang ở đâu?”

Bên kia có chút ồn ào, hình như Lê Quốc Nam không giống đang ở trong bệnh viện, Nhan Nhã Quỳnh chú ý lắng nghe vài câu, khẽ nhíu mày rồi hỏi một cách không chắc chắn: “Anh Nam, anh ở trong nước sao?”

“Đúng, tình hình của Kiến Định tương đối lạc quan nhưng anh có chút lo lắng cho em, cho nên đích thân quay lại đón em, không ngờ rằng em đã tự mình giải quyết rồi.

Bây giờ em đang ở đâu, anh ngay lập tức đi tìm em.”