Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 47

Ông bảo vệ cũng sắp về nhà đón năm mới, bị gọi tỉnh lúc nửa đêm, ngắng mặt lền thò ra khỏi cửa: “Đến đây, làm gì vậy?”

Vân Thư chỉ vào điện thoại: “Ông ơi, ông có gặp qua cô bé này chưa?”

Vân Thư đưa hình ảnh của Tạ Mẫn Tây cho bảo vệ xem, Vân Thư tin chắc chắn ông cụ sẽ có ân tượng với Tạ Mẫn Tây, dù sao thì cô gái xinh đẹp làm hoa khôi ở Thương Kiều cũng là dư sức.

Ông cụ nheo mắt nhìn: “Cô bé đó à, chẳng phải là Tạ Mẫn Tây của lớp ba sao, sao vậy?”

Tạ Mẫn Hành và Vân Thư nhận được tin tức, trên mặt đều lộ ra nụ cười vui vẻ, cuối cùng cũng có được chút tin tức rồi.

“Ông ơi, hôm nay ông có thấy em ấy không?”

“Hai người là?” Ông cụ hỏi.

Vân Thư giới thiệu: “Cháu là chị dâu em ấy, đây là anh trai em Ấy, muộn vậy rồi mả em gái cháu vẫn chưa về nhà, nên bọn cháu đến tìm em áy.”

Trong lòng ông cụ thầm nghĩ giá trị nhan sắc nhà này cao thật. Nhưng vân nói: “Hôm nay bọn họ nhận thưởng, phát thông báo xong thì đi cùng bạn trai con bé rồi. Vẫn chưa về nhà sao?”

Vân Thư ngạc nhiên hỏi: “Bạn trai sao?”

Tạ Mẫn Hành lạnh mặt hỏi tiếp: “Bạn trai là ai2”

Ông cụ liếc nhìn Tạ Mẫn Hành một cái, bị dọa đến gần tỉnh ngủ, ông cụ bảo vệ không dám nhìn mặt Tạ Mẫn Hành nữa, chỉ ngượng ngùng nói với Vân Thư: “Tôi cũng không biêt. Mấy đứa nó cũng không nói có phải hay không, dù sao thì mỗi ngày hai đứa nó đều đi học cùng nhau. Nên tôi đoán đó là bạn trai. Ha ha.”

Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành: “Làm sao đây, Tạ Mẫn Hành?”

Tạ Mẫn Hành đáp lại: “Đi trước rồi hãng nói.”

Bọn họ rời khỏi cổng trường, anh gọi điện thoại kiểm tra nhà của cậu trai đó ở đâu, cậu trai đó hiện giờ đang ở nơi nào.

Trong xe, Vân Thư luôn nhìn xung quanh: “Tạ Mẫn Hành, có phải vì nam sinh đó nên Mẫn Tây mới vụиɠ ŧяộʍ chuyền đến trường này không?”

“Trước mắt cho thấy, thì chỉ có…nguyên nhân này.”

Rất nhanh, bọn họ lấy được địa chỉ, Tạ Mẫn Hành đạp chân ga đến mức thấp nhất, dường như là muốn bay đên nhà nam sinh đó ngay lập te!

ngoài miệng Tạ Mẫn Hành Không nói gì, nhưng trong lòng lại rất gập gáp, vì anh chỉ có một cô em gái này.

Vân Thư cầm điện thoại di động trả lời trong nhóm: “Đã có manh môi, mọi người vất vả rồi, đều về nhà đi, cảm ơn mọi người.”

Bọn họ đi đến một căn nhà cũ, Tạ Mẫn Hành đi lên cầu thang bộ, anh kéo lấy tay Vân Thư lên lầu Sáu gÕ.

cửa, người mở cửa là một thiếu niện vừa cao vừa gây, vì Vân Thư lên cầu thang quá nhanh nên vẫn còn đang thở dốc, Tạ Mẫn Hành hỏi: “Cậu là Lưu Hạo Trạch?”

“Vâng, hai người là?” Lưu Hạo Trạch cảm nhận được sự mạnh mẽ của Tạ Mẫn Hành, lập tức lùi ra sau một bước, mở miệng muốn gọi mẹ.