Trọng Sinh Thương Nữ: Thiếu Tướng Anh Lại Thua RỒI
Chương 17: Tiêu chuẩn mua quần áo
Ngược lại nhân viên bán hàng nói chuyện lúc nãy, chạy nhanh tiến lên tiếp đón, đã bỏ lỡ một lần trích phần trăm, cô cũng không thể bỏ lỡ người thứ hai.
Lúc nhân viên mới tới ôm ba bộ quần áo đi tính tiền vẫn còn hơi ngây ngốc, không thể tin được thiếu nữ bình thường này vừa xài chính là vài trăm, lại nghĩ đến trích phần trăm chính mình có thể có được, lập tức kích động.
Trong nháy mắt Tống Diệp đi thoáng qua nữ sinh kia, khẩu khí nhẹ nhàng nói một câu, “Xem ra tiêu chuẩn nơi này, cũng chỉ là như thế.”
Nữ sinh kia vừa nghe, nhất thời liền mở to hai mắt, tức giận đến sắc mặt đỏ lên, “Cô……”
Tống Diệp dừng lại bước chân, ánh mắt bình tĩnh, rõ ràng là ý có gì chỉ giáo.
Nữ sinh cắn răng, cảm thấy trên mặt như là bị lửa đốt, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại không có biện pháp phản bác, tầm mắt rơi xuống quần áo trên quầy thu ngân, cô ta mới có chủ ý, “Tôi muốn ba bộ đồ kia.”
Một câu này, chọc cho rất nhiều khách hàng trong tiệm đều vây xem, thấy hai người tranh đoạt một người ăn mặc thời thượng, một người dáng vẻ quê mùa, lúc ấy liền cảm thấy đồ nhà quê không tranh lại hoa tươi.
Ngay cả nhân viên bán hàng cũng nhanh chóng lên tuyến trợ trận, tiến lên đoạt ba bộ quần áo lại đây, “Tiểu thư thật là ánh mắt tốt, đây là sản phẩm mới trong tiệm chúng tôi, toàn bộ kiểu dáng đều chỉ có một bộ, sẽ tôn lên dáng người của cô.” Khi nói chuyện, khóe mắt đuôi lông mày nhân viên bán hàng đều cười ra nếp nhăn, trong lòng đánh vang bàn tính trích phần trăm.
“Nhưng chị Lưu, đây là vị khách kia coi trọng trước……” Nhân viên mới tới đứng ở một bên, nhỏ giọng kêu oan thay Tống Diệp.
Lời này mới vừa mở miệng, đã bị nhân viên cũ mở miệng răn dạy, “Hiểu quy củ hay không, chẳng lẽ còn nhìn không ra ai càng có năng lực mua hàng hơn sao, đứng sang một bên đi.”
Lời này tuy là răn dạy nhân viên mới không nhãn lực, nhưng đây lại là châm chọc Tống Diệp là ở chỗ này phùng má giả làm người mập.
Nữ sinh kia tìm về mặt mũi, cộp cộp cộp đi đến quầy thu ngân bên kia, cực kỳ kiêu ngạo, “Bao nhiêu tiền?”
“Dạ vâng, tổng cộng là 568 tệ.” Nhân viên thu ngân lễ phép báo giá.
“Cái, cái gì?” Lập tức động tác lấy tiền của nữ sinh kia dừng lại, một đôi mắt dừng ở trên ba bộ quần áo, làm sao cũng không nghĩ tới lại là muốn hơn 500.
Nhưng hiện tại người chung quanh đều đang nhìn chính mình, nữ sinh cũng chỉ đành căng da đầu lấy tiền, đếm ra năm tờ, toàn bộ ví tiền cơ bản đã trống không, đây là tiền tiêu vặt một tháng của cô.
Bất quá vì tranh một hơi này, cô ta khẽ cắn môi, liền muốn giao tiền ra, nhưng sau lưng lại truyền đến giọng nói nhẹ phiêu phiêu, “Tôi trả nhiều thêm 50 tệ, ba bộ quần áo này, tôi muốn.”
Giọng nói bình tĩnh mà quen thuộc này, làm nữ sinh đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.
Tống Diệp đi đến trước mặt cô ta, hơi cong lưng, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng nữ sinh, “618 tệ, cô có thể lấy ra, quần áo này chính là của cô.”
“Cô……” Nữ sinh lại lần nữa chán nản, không chịu thua móc tất cả tiền lẻ trong ví ra, nhưng làm sao cũng không gom được 600.
Cảm nhận được tầm mắt xung quanh, trên mặt nữ sinh đỏ đến mức nhỏ máu.
Tống Diệp lấy tay ra khỏi túi, trong tay cầm chỉnh tề 700 tệ, cánh tay duỗi ra, liền đưa cho nhân viên thu ngân.