Sáu giờ đúng, bữa tiệc bắt đầu, Hạ Đông Thần mặc âu phục màu đen, đàn một khúc dương cầm bài "Tạm thời vội vã", những nốt nhạc đẹp đã được tuôn ra từ đôi bàn tay trắng nõn, khi thì vui sướиɠ, lúc thì đau thương.
Mọi người không hẹn mà cùng dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi trên sân khấu, tâm trạng cũng lên xuống theo âm nhạc, không biết từ lúc nào mà đều đắm chìm vào đấy.
Một lúc lâu sau, tiếng nhạc dừng, trong phòng khách bỗng yên lặng, tiếng vỗ tay và khen thưởng vang lên liên hồi.
Hạ Đông Thần đứng dậy, nhìn xuống sân khấu khẽ gật đầu. Ba mẹ Hạ lên sân khấu với khuôn mặt đầy kiêu ngạo, trịnh trọng giới thiệu con trai cho mọi người, thậm chí còn tuyên bố sẽ chuyển cổ phần của công ty cho Hạ Đông Thần.
"Hạ Gia Hoa tôi chỉ có mỗi một đứa con trai này, từ nhỏ còn phải chịu nhiều cực khổ thế nữa, sau này khi ra ngoài phải lại phiền mọi người đang có mặt tại đây chăm sóc nhiều hơn, có điểm nào không đúng thì mong mọi người chú ý giúp tôi."
"Chắc chắn rồi." Mọi người dưới sân khấu đều rất phối hợp, bắp đùi vàng của ông lớn ngành đầu tư, ai chẳng muốn ôm chứ. Hơn nữa mới này còn chuyển nhượng cổ phần kia, chớp mắt giá trị con người của Hạ Đông Thần đã tăng tận một tỷ rồi!
Dáng vẻ của Hạ Đông Thần hơn người, suốt quá trình đều rất tự nhiên, phóng khoáng, nhìn kiểu gì cũng thấy thông minh, cũng giống như một đối tượng hoàn hảo để kết thông gia.
Suy nghĩ của không ít người đang đứng đây cũng trôi nổi khắp nơi rồi.
Trên sân khấu đang đến lượt mẹ Hạ phát biểu, sau khi tỏ lòng cảm động xong, mẹ Hạ bày tỏ sẽ cho con trai một trăm triệu để luyện tập.
"Mọi người có hạng mục nào thích hợp, thì để con trai tôi đến uống chút canh nhé."
Sau khi trở về nhà giàu có, đã đánh được một trăm triệu rồi!
Mọi người dưới sân khấu đều biến thành mấy trái chanh tinh, từng người nhìn thấy vẻ mặt Hạ Đông Thần đều không ổn. Hạ Đông Lương đứng lẫn trong đám người, tay cầm ly rượu khẽ run lên, ghen tị muốn trào ra ngoài, như nhấn chìm cả người.
Bên cạnh có người cười nhạo: "Hạ Đông Lương, em họ cậu về rồi, trong lòng chắc chẳng dễ chịu gì nhỉ, dù sao thì sau này nhà họ Hạ chẳng có chút nào là của cậu."
Hạ Đông Lương thu lại suy nghĩ của mình, xoay người nhìn Lâm Gia Trường, người vẫn luôn không hợp với anh ta, giọng nhẹ nhàng nói: "Sao thế, Đông Thần trở về, tôi vui còn không kịp đây này."
Hạ Đông Thần không biết gì, đang theo sau lưng ba mẹ Hạ làm quen với mọi người.
"Đây là tổng giám đốc Tô của tập đoàn Tô thị."
"Gì mà tổng giám đốc Tô chứ, gọi là bác Tô đi." Một người đàn ông trung niên nho nhã cười híp mắt nói.
Hạ Đông Thần liếc mắt nhìn ba mẹ Hạ, cũng cười híp mắt mà gọi một tiếng bác Tô.
Tô Thành Ngạn hài lòng gật đầu, chỉ con gái bên cạnh nói: "Hai đứa trẻ tuổi các con có cùng chủ đề, có thể nói chuyện nhiều một chút."
Hạ Đông Thần nhìn sang Tô Ly, cô ấy mặc một bộ lễ phục màu vàng nhạt, tóc búi thành viên tròn, vài cọng tóc mai rũ xuống hai bên, ngũ quan không gọi là tinh xảo, nhưng lại trông rất thoải mái, là gương mặt mối tình đầu điển hình, non mềm trắng sáng.
Hạ Đông Thần im lặng quan sát xong, đưa tay phải ra nói: "Xin chào, cô Tô."
Tô Ly đặt đôi bàn tay trắng nõn mềm mại của mình vào tay Hạ Đông Thần, khẽ mỉm cười nói: "Xin chào."
Hai người chào hỏi xong, Hạ Đông Thần lại bị ba mẹ Hạ đưa đi giới thiệu với những người khác, cười gượng suốt hai tiếng, miệng cũng muốn cứng lại, trong lúc bận rộn lén chút thời gian rảnh rỗi, chạy đến góc vắng vẻ trong ban công mà hóng gió một chút.
Anh thả lỏng cổ áo ra, hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, sân thượng đối diện với phía sau vườn hoa, bên trong đang tụ năm tụ ba đẹp trai đẹp gái, chuyện trò vui vẻ, nhìn qua thì bầu không khí cũng không tệ.