Nửa đêm, mưa lại bắt đầu rơi, trên nóc nhà kêu đinh đinh đong đong, Từ Lê đang nghĩ về Hạ Tắc trong khách sạn, trằn trọc lật qua lật lại không ngủ được.
Buổi sáng mở mắt ra đã gần mười giờ, Từ Lê doạ giật mình đứng thẳng dậy.
Cô lấy điện thoại bên cạnh ngăn tủ ra, trên màn hình không có cuộc gọi đến hay tin nhắn nào, cô hơi thở phào nhẹ nhõm.
[ Thầy, thầy đã dậy chưa? ] Từ Lê gửi tin nhắn.
Trong khi chọn quần áo để thay, Từ Lê thỉnh thoảng liếc qua.
Chờ một lúc lâu, đối phương mới trả lời.
[ Ở bệnh viện tiếp nước. ]
Bệnh viện? Tiếp nước?
Từ Lê sững sờ, vội vàng gọi lại.
"Thầy, thầy làm sao vậy? Thầy ở bệnh viện nào? Bác sĩ nói sao rồi? Thầy tới tìm em, em còn để thầy một mình đi bệnh viện, em. . . " Từ Lê nói năng lộn xộn, vành mắt rất nhanh đỏ lên.
"Em không cần tới, anh chỉ là phát sốt thôi, sắp truyền hết nước rồi, lát nữa anh bắt taxi về khách sạn."
Từ Lê bực bội gõ gõ đầu mình, sao cô có thể quên được, lái xe đường dài hơn hai mươi tiếng, còn gặp trời mưa, đan xen mệt mỏi, cũng không phải làm bằng sắt, tất nhiên sẽ bị bệnh.
"Không muốn! Thầy ở bệnh viện nào? Ngồi ở chỗ đó chờ em, em đi tìm thầy."
Trên đường không kẹt xe, Từ Lê tìm bên ngoài một hồi, rốt cục nhìn thấy Hạ Tắc ở một góc vắng vẻ, anh mặc áo len cổ cao và chiếc áo khoác sẫm màu phủ trên đùi.
Thân hình được cho là cao to kia giờ đang ngồi thẳng tắp trên chiếc ghế sắt, lưng tựa vào tường, sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi và yếu ớt.
Vài sợi tóc lòa xòa xuống trán, trông anh rất phờ phạc.
Người đàn ông này lẽ ra phải ôn nhã thanh lãnh, không sợ mà mạnh mẽ.
Từ Lê lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, trông mong nhìn vào gò má của anh.
"Thầy Hạ, thầy vẫn tốt chứ?"
Hạ Tắc từ từ nhắm mắt, không nhúc nhích, trầm mặc mãi đến khi Từ Lê gần như luống cuống, mới nhẹ giọng nói: "Từ Lê, không phải em không cần anh sao?"
Giọng điệu của anh lãnh đạm mà bình tĩnh, trái tim Từ Lê đột nhiên thắt lại thành một quả bóng.
"Em nói ở đâu thế, em chỉ nói là em muốn suy nghĩ mà thôi."
Từ Lê nắm lấy tay người đàn ông, phát hiện đầu ngón tay của Hạ Tắc lạnh buốt, hơn nữa anh còn đang bị sốt nhẹ, cô vừa tức vừa buồn bực, quả thực đau lòng đến quặn đau, hận không thể giúp chia sẻ một nửa bệnh tật.
“Em không giận thầy nữa, mau khỏe lại, em muốn thầy, em muốn thầy làm bạn trai của em.”
Nắm bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông trong lòng bàn tay, Từ Lê không ngừng hơ nóng trên đầu ngón tay anh, "Thầy rất lạnh sao?”
Vừa nhào vừa xoa, chỉ muốn truyền cho người này chút hơi ấm.
Hạ Tắc chậm rãi mở mắt ra, cuối cùng cũng có phản ứng. “Em muốn anh làm bạn trai em?”
"Vâng.” Từ Lê gật đầu.
"Sẽ không lại tức giận liền chạy trốn, để cho anh tìm không thấy em, để anh bị sập cửa vào mặt?"
"Không có." Từ Lê kịch liệt lắc đầu.
"Từ Lê, nếu như em là bởi vì thương cảm cho anh..." Hạ Tắc làm bộ rút tay về.
“Không phải không phải, em thích anh a.” Từ Lê ôm chặt lấy anh, kéo cánh tay anh về phía sau lưng mình, mơ hồ nắm chặt.
Đùi dán đùi, hai tay Từ Lê ôm eo người đàn ông, nâng khuôn mặt đỏ bừng lên, chân thành thú nhận: “Em là nghiêm túc.”
Hạ Tắc không nói gì, con ngươi yếu ớt không gợn sóng.
Từ Lê vội vàng, đôi môi non mềm hướng lên trên, dọc theo má và cằm mổ hôn mấy cái.
“Tin tưởng em, thầy Hạ.”
Hạ Tắc bị cô mài đến mức trái tim mềm nhũn, anh siết chặt vòng tay, ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, cảm nhận bộ ngực đầy đặn và mềm mại của cô chạm vào ngực anh.
"Bảo bối, đừng có lại giày vò anh nữa."
.....
Từ lúc lên xe, tài xế DD không ngừng soi kính chiếu hậu nhìn trộm, đôi nam nữ này, nam tinh anh phong phạm, nữ xinh đẹp thanh thuần, hành vi xem ra không có gì đặc biệt, ngồi hai bên ghế sau, hai khuôn mặt hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng bàn tay kia...
Hai bàn tay ấy, năm ngón đan vào nhau, giống như bánh quai chèo.
Tài xế DD không biết phải nói gì, giữa thanh thiên bạch nhật đi thẳng đến khách sạn, bầu không khí giữa hai người như sóng ngầm mãnh liệt ......
Hắn cười thầm hai tiếng, rồi đạp ga thật sâu......
...........
Căn phòng sang trọng hơn phòng tiêu chuẩn bình thường có ghế sô pha ba chỗ ngồi, còn có quầy bar nhỏ, bàn đọc sách, bồn tắm lớn, Từ Lê chưa từng vào nên hiếu kì nhìn đông nhìn tây một cái.
Rèm cửa bị kéo, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối, chiếc đèn màu vàng ấm áp được bật lên.
Ánh đèn lập loè, Từ Lê tựa hồ ý thức được sắp phát sinh chuyện gì, tim đập loạn xạ, nhưng cô không có khϊếp đản, điều duy nhất cô lo lắng chính là thân nhiệt của Hạ Tắc còn chưa hoàn toàn hạ xuống.
"Anh muốn tắm rửa, sáng sớm liền đi tiếp nước, toàn thân đều là mùi thuốc khử trùng." Hạ Tắc khàn giọng hỏi, "Em có thể hay không..."
"Không, không." Từ Lệ liên tục cam đoan, kiễng chân hôn thêm một cái an ủi, “Em sẽ không đi, ngoan ngoãn, nghe lời, ở chỗ này đợi anh.”
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên.
Nhiệt độ trong phòng vừa phải, Từ Lê dạo qua một vòng, lấy áo choàng tắm treo trong tủ ra, lần lượt cởϊ qυầи áo trên người xuống.
Làn da trắng sứ từng li từng tí lộ ra, Từ Lê đỏ mặt cởi nội y ra, bộ ngực đẫy đã hơi đung đưa như đậu phụ mềm, tấm màn che hình tam giác cuối cùng bị giật ra.
Cơ thể trần trụi trẻ trung được bọc trong một chiếc áo choàng tắm màu trắng, chiếc nơ được thắt quanh eo một cách tùy tiện.
Từ Lê nằm xuống chiếc giường lớn có thể ba người nằm, đôi mắt dán chặt vào trần nhà.
Cô không muốn Hạ Tắc mệt mỏi.
Vậy có cách nào để anh không bị mệt không?
Chỉ nghĩ đi nghĩ lại hai giây, hai mắt Từ Lê sáng lên.
Có thể làm mình ướt trước.
Cô cố nhớ lại màn dạo đầu Hạ Tắc làm thế nào, đẩy một bên áo choàng tắm ra, nhịn xuống xấu hổ, một tay xoa nắn bầu ngực tròn trịa, nhẹ nhàng nhào nặn quả đậu đỏ tươi ở phía trên không chịu được trêu chọc, trong nháy mắt lập tức cứng lại.
Một cảm giác nóng bừng từ xương cụt luồn lên.
Hai ngón tay vừa bóp vừa giật, cảm thấy vẫn chưa đủ, Từ Lê thả bên ngực còn lại ra.
Gần như bán khỏa thân, bộ ngực sữa mềm mại bị kéo vào nhau tạo thành một khe sâu rồi buông ra.
Từ Lệ nhắm mắt lại, miệng lưỡi khô khốc.
Liếʍ nó ướt.
Trong tai cô vang những mệnh lệnh trước đây của Hạ Tắc ở bên giường, gợi cảm mà trầm thấp.
Đưa hai ngón tay vào môi, cảm nhận nước bọt ấm nóng trong miệng, đút vào rồi rút ra, toàn bộ ngón tay đều ẩm ướt.
Đôi chân tinh tế mở ra, đầu gối uốn lượn, lòng bàn chân giẫm lên giường, Từ Lê một tay xoa ngực, tay kia ngập ngừng di chuyển xuống dưới.
Cô vẫn còn có chút kháng cự, nhưng điều khiến cô nghĩ đến nhiều hơn là sự vuốt ve của Hạ Tắc trong rạp chiếu phim.
Đẩy hai cánh hoa đầy đặn ra, luồn ngón tay vào một mảnh cuống thịt lớn, cuống hoa, thành công tìm được tiểu trân châu chôn ở bên trong.
Đầu ngón tay xoa theo chiều kim đồng hồ, cảm giác tê dại như kim châm lập tức ập vào chân tâm.
Từ Lê khó đè nén tiếng rêи ɾỉ.
Thật thoải mái.
Hai ngón tay tiếp tục gia tốc hoạt động, nghiền ép kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại thuận theo chiều kim đồng hồ, lại từ trên xuống dưới, kɧoáı ©ảʍ giống như những đợt sóng dâng trào, từng cơn sóng liên tiếp đánh tới.
Tiếng rêи ɾỉ phá thành mảnh nhỏ.
Đầu ngón chân cuộn lại.
Thoải mái.
Thật ngứa.
Thật trống rỗng.
Hoa huyệt phun ra ẩm ướt, dòng nước trong suốt chảy ra, ga trải giường từng chút từng chút dính bẩn, lộ rõ ràng.
Không đủ.
Đầu tiên, một ngón tay chậm rãi cắm vào trong huyệt, từng tấc từng tấc, cảm giác ngón tay bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm ôm trọn, rất ấm, rất ướt, không phải là đường mòn thẳng tắp như trong tưởng tượng, đường hành lang uốn lượn, vừa khít với cây gậy to dài của Hạ Tắc.
Từ Lê cảm thấy toàn thân nóng lên, đầu óc quay cuồng.
Một ngón tay không đủ, ngón tay thứ hai liền đi vào.
Có chút trướng, nhưng không đau, vẫn chưa đủ.
Những ngón tay bắt đầu ra sức thọc vào, núʍ ѵú tiếp tục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiếng nước róc rách hết đợt này đến đợt khác tuôn ra.
Ngón tay của cô không có vết chai như của Hạ Tắc, cũng không dài bằng dươиɠ ѵậŧ của anh.
Chậm chạp không đυ.ng tới nửa điểm sảng khoái.
Mồ hôi mỏng trên trán cô túa ra, tiếng rêи ɾỉ thút thít của Từ Lê vang vọng trong căn phòng rộng lớn, giống như một chú mèo con không được thỏa mãn.
Thân thể trần trụi của cô hiện ra ửng hồng, bàn chân kiễng lên, cặp đùi non nớt không tự chủ được run rẩy.
“Thầy, thầy, chưa đủ sâu a.” Cô hô lên ý nghĩ trong đầu, kɧoáı ©ảʍ của Từ Lê đến nhanh hơn. “Hạ Tắc, tiến vào ... Ưʍ.”
Bàn tay trắng nõn của Từ Lê gần như vùi vào chân tâm, một bàn tay ấm áp không hề báo trước bao trùm lên, thanh âm khàn khàn trầm trầm.
"Bảo bối, lê tâm của em chảy ra thật nhiều nước."