Trèo Tường Ăn Lê

Chương 38: Tôi đã có người trong nhà!

Đêm hôm đó, Hạ Tắc đến buổi họp mặt của giáo sư trong trường, nhà hàng Huệ Châu cổ kính, tường trắng ngói đen, tháng mười là mùa giao thế, trời trở nên âm u sau buổi trưa, đến lúc dùng cơm lại mưa phùn, tiếng nước rơi tí tách đánh vào cửa sổ, sương mù mơ hồ, cảnh sắc hoa viên biến thành một bức tranh thủy mặc của núi xanh.

Hạ Tắc không chỉ định chỗ ngồi, lúc ngồi xuống mới phát hiện mình bị xếp ngồi bên cạnh Trương Sở Sở.

Trên mặt anh cũng không có nhiều biểu hiện, nghe theo an bài ngồi xuống.

Trương Sở Sở cố ý ăn mặc đặc biệt, cũng không sợ lạnh, chiếc váy bó sát xẻ vai để lộ hai cánh tay trắng nõn, được chiếu sáng đều như bột mì, như có như không áp sát vào anh.

Mùi nước hoa hàng hiệu cao cấp không ngừng toả ra từ khe ngực sâu của cô ta.

Hạ Tắc không thích mùi này, nó nồng, ngột ngạt, cố ý chiêu hiện ra mùi thơm của người phụ nữ.

Tất cả tình cảm trên đời này đều là như vậy, cho dù trước đây từng mãnh liệt hừng hực, sau khi bị lừa dối và phản bội, cho dù vật yêu thích bao nhiêu cũng sẽ khiến người ta chán ghét.

"Cô Trương có lạnh không?” Anh cười như không cười liếc nhìn.

"Có một chút, anh có thể sưởi ấm cho em không, phó giáo sư Hạ." Trương Sở Sở chống cằm nghiêng đầu, sau khi uống hai ly rượu có nồng độ thấp vào bụng, trên má cô ta hiện lên một vệt ửng hồng quyến rũ.

"Thầy Lâm.” Hạ Tắc gọi Lâm Viễn ở bàn đối diện. "Tôi hiện tại có chút nóng, mà cô Trương lại sợ lạnh, vì vậy anh đổi chỗ cho cô ấy đi."

"Em không có ý đó." Trương Sở Sở ngồi thẳng lên.

"Được rồi, được rồi." Thầy Lâm cầm bát đũa vừa dùng lên, đi tới, "Cô Trương, chỗ tôi ngồi không lạnh, cô mặc ít như vậy, cảm lạnh sẽ không tốt đâu."

"Phó giáo sư Hạ, tôi nhớ cậu còn độc thân, cô Trương là một đại mỹ nhân, làm gì có đạo lý xua đuổi người đẹp chứ?" Lão sư cùng bàn nói đùa.

"Tôi đã có người trong nhà rồi, lại một người phụ nữ xinh đẹp nữa, tôi cũng không đành lòng."

Hạ Tắc cười bình tĩnh tự chủ, lấy phong độ lịch sự gọi người phục vụ, bắt đầu chỉnh lại khăn trải bàn và bát đũa mới.

“Phó giáo sư Hạ, lúc nào thì có người trong nhà?” Trương Sở Sở chế nhạo.

"Phó giáo sư Hạ, công phu giữ bí mật của cậu rất cao, khi nào tôi có thể gặp đối tượng của cậu?" Có người kêu lên.

"Người trong nhà còn trẻ tuổi, có cơ hội lại nói."

"Đối tượng của phó giáo sư Hạ là người như thế nào? Thật làm cho người khác hiếu kì."

Bị ép ngồi vào bàn đối diện, Trương Sở Sở vẫn không buông tha.

Hạ Tắc không uống rượu, anh lái xe đến đây, chỉ uống trà nóng.

Yên lặng một lát.

Ngay khi Trương Sở Sở muốn nói thêm điều gì đó, Hạ Tắc đã nói: "Cô ấy rất đơn thuần, tính tình rất tốt và rất ngoan ngoãn."

Hạ Tắc hầu như rất hiếm khi nói ra những lời tuyên bố trần trụi, anh không bao giờ thích lộ ra ngoài, mới mở miệng, Trương Sở Sở liền nhăn mày.

Đơn thuần, tính tình rất tốt, rất ngoan ngoãn.

Tất cả đều là khiếm khuyết của cô ta.

Cô ta không thể hiểu, liệu Hạ Tắc là cố tình làm người tức giận, hay anh thực sự đang nghiêm túc với sinh viên của mình.

Đây chính là tình thầy trò a.

Trí tưởng tượng xấu xa mọc bừa bãi như dây leo độc.

“Gấp cái gì, gấp cái gì, chờ lão tử kết hôn, các người tới chung vui với tôi, biết đâu sẽ có cơ hội gặp người.” Lâm Viễn đi ra hòa giải, rất tự nhiên cắt ngang nói chuyện, “Hạ Tắc, lại đây, chúng ta ra ngoài hút điếu thuốc.”

Bên ngoài mưa rơi tí tách, hai người đứng dưới mái hiên thông khí.

Lâm Viễn thở ra một làn khói mỏng.

"Người tiến cử Trương Sở Sở là giáo sư Lý, dù sao cũng chỉ là giảng viên ngắn hạn, thủ tục cũng không nghiêm ngặt như vậy, tuy rằng tôi không muốn miệng quạ đen, nhưng là nhìn tư thái thái kia của sư muôi, hai người cũng đừng làm lưới rách cá chết. Dù sao thì cô ta cũng không ăn phần cơm trong giới học thuật, cậu có thể ăn."

"Lâm sư huynh, Từ Lê đã trưởng thành, phẩm hạnh của cá nhân tôi cũng không thể làm trái."

"A, tôi quên." Lâm Viễn hét lên, "Nhà cậu là đại lão trong giới học thuật. Không nói đến ông nội, ba cậu, chú bác thân thích của cậu, quan chức giáo dục cấp cao, ông chủ học viện, hiệu trưởng, giáo sư, nhà ai trâu hơn nhà cậu, tôi mặc kệ, ai dám nói xấu nhà họ Hạ, trừ phi không muốn lăn lộn ở trong giới học thuật."

Hạ Tắc chỉ cười không nói gì.

Anh rất ít nhắc tới bối cảnh của mình, chẳng qua là trùng hợp mà thôi, ba anh nhìn qua nghiêm túc, mà mẹ anh lại ngây thơ, giáo dục vẫn là dựa vào thích ứng phát triển.

Mưa cuối cùng cũng tạnh, nhiệt độ hạ xuống vài độ, đường phố sương mù mịt mù.

Khoác trên mình chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, Từ Lê kéo vali đi ra ngoài, lúc đầu nghĩ đến Hạ Tắc dán tờ giấy ở cửa, cô không làm được không lời từ biệt, nhưng kỳ thật cũng không phải không từ mà biệt, ngày mười một nghỉ dài hạn, cô chỉ quay lại thành phố D trước dự định.

Nguyên nhân chỉ là một cú điện thoại từ nhà.

"Tiểu Lê, ba của con đang ở bệnh viện, vừa rồi ông ấy leo cầu thang lăn từ tầng bốn xuống tầng ba, con đừng vội, toàn thân đã được chụp chiếu rồi, hai chân không sao, bác sĩ nói ba con bị chấn động não, phải nằm viện mấy ngày, con đừng lo lắng, dì sẽ chăm sóc thật tốt, chờ con về nhà, vừa vặn đón ba con về."

Giọng nói của dì có chút gấp gáp, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, Từ Lê nghe thấy tiếng Từ Đồ ở bên cạnh xen vào.

"Mẹ, mẹ nói như vậy, chị nghe được sẽ lo lắng nhiều hơn."

Quê hương của Từ Lê ở một khu cộng đồng kiểu cũ ở thành phố D, năm mươi năm phòng, không có thang máy, mạch điện cũ kỹ, đèn thang bộ luôn cháy hỏng, sửa đi sửa lại.

Phòng này là do thế hệ trước để lại, ba của Từ Lê là người cố chấp và bảo thủ, mấy năm trước đã sớm có đàm cải biến nhưng ông ấy chưa từng lay chuyển, thế nào cũng không muốn bán nó đi để mua một ngôi nhà mới.

Phụ nữ bình thường có thể không chịu được việc sống ở nơi có bóng dáng của vợ cũ, nhưng dì của Từ Lệ dường như chưa bao giờ phàn nàn về điều này, bà có học vấn thấp, tính cách rất đơn giản, nếu như không có phát sinh sự kiện kia, có lẽ Từ Lê sẽ cố gắng tiếp nhận từ trong lòng.

Từ Lê nghĩ, dù sao cô cũng là con của ba, sự cố chấp từ trong xương không có gì sai biệt.

Đợi đến khi lên máy bay, Từ Lê đưa tập tin ghi âm cho Hạ Tắc rồi tắt điện thoại.

...

Khi Hạ Tắc nhận được tệp ghi âm, anh vẫn nghiêm túc nghe, sau hai giây, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.

Lông mày anh nhíu lại.

Cánh tay căng cứng.

"Cậu sao vậy?” Lâm Viễn thấy sắc mặt anh không đúng lắm.

Hạ Tắc mím chặt môi, im lặng vài giây rồi gọi lại điện thoại.

Nhưng không ngờ tới chính là, đầu dây bên kia tắt máy.

Sắc mặt anh càng thêm khó coi.

Đã muộn như vậy, Từ Lê có thể đi đâu?

Hạ Tắc trở tay gọi một cuộc điện thoại khác.

Đầu bên kia điện thoại kết nối, nhưng giọng nói của Hạ Tắc lạnh lùng, giống như tuyết rơi vào tháng mười hai âm lịch, "Nói với Chu Hoa, Trương Sở Sở đang ở thành phố C."